Mua Về Một Kỹ Nữ - Thợ Săn Nơi Sơn Dã Trở Nên Giàu Có - Chương 29: Kỳ kỳ quái quái, khả khả ái ái
Cập nhật lúc: 2025-10-19 14:17:35
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Là thế , lão thái thái nhà họ Thẩm trấn sắp mừng thọ tám mươi, bày tiệc trăm bàn, mời cả đầu bếp của Tụ Tiên Lâu đến phủ chấp chưởng, còn đặc biệt chỉ đích danh món Mã Não đậu hủ.”
Thẩm gia vốn là đại phú hộ Nam Dương trấn, địa vị cùng tài lực tự nhiên chẳng giống thường nhân.
Việc vốn để ngày mai khi Cố Thanh Sơn mang đậu hủ đến tửu lâu hẵng cũng , nhưng Cao chưởng quầy sợ xảy sai sót, nhận việc liền lập tức tìm đến Lạc Vân.
Lạc Vân hiểu rõ, liền hỏi:
“Không Cao chưởng quầy bao nhiêu phần lục đậu hủ?”
“Bốn mươi đĩa.” Cao chưởng quầy suy tính một chút :
“Thẩm gia còn dùng một đĩa đậu hủ khắc thành tượng Ngọc Quan Âm, thấy khả dĩ, cho nên đặt riêng thêm một đĩa, gấp ba so với bình thường.”
“Thọ yến tám ngày , chẳng rõ bên nương tử đây thành vấn đề ?”
“Chưởng quầy yên tâm, thành vấn đề.” Lạc Vân gật đầu, mỉm :
“Không ngờ đại trù của tửu lâu còn thủ nghệ như thế.”
Cao chưởng quầy nàng đến chuyện Quan Âm, liền xua tay:
“Đâu , việc đại trù chẳng , tìm thợ mộc chuyên khắc gỗ mới khắc nổi. Dù bọn họ đều bảo thể, khắc gỗ khắc đậu hủ cũng khác biệt bao nhiêu.”
Lạc Vân: “… Thì là .”
“Việc chính là thế, đến hôm liền phiền nương tử cùng Cố , đậu hủ sẽ cho đến lấy.”
Cao chưởng quầy vui vẻ chắp tay, ngón tay mập mạp còn đeo ngọc ban chỉ lấp lánh chói mắt, đó liền tại chỗ trả bạc.
Bình thường một bản đậu hủ bốn mươi văn, nay Cao chưởng quầy trả sáu mươi văn một bản, tổng cộng đưa hai lượng năm trăm văn.
Trên núi.
Một mũi tên xé gió rời dây cung, “vút” một tiếng trúng ngay con gà rừng đang chạy.
Thế lực chuẩn xác dứt khoát khiến Cố Đại Hưng ở bên cạnh trợn mắt há mồm.
Hắn lưng đeo cung tiễn, trong tay cầm sẵn d.a.o săn.
“Thanh Sơn ca, thủ thật lợi hại, tiểu dù cưỡi ngựa cũng chẳng đuổi kịp.”
Cố Thanh Sơn bước lên, nhấc con gà rừng c.h.ế.t cứng ném giỏ tre, thản nhiên đáp:
“Thử nhiều vài là quen, gì chẳng rõ thì hỏi , lát nữa dạy ngươi đào bẫy.”
“Vậy thì đa tạ Thanh Sơn ca. Nói thật, săn b.ắ.n cũng vui lắm.” Cố Đại Hưng hứng khởi .
Cố Đại Hưng là tiểu tử nhà thẩm Đường, mười chín tuổi, vốn khâm phục tay nghề săn b.ắ.n của Cố Thanh Sơn, cho nên theo học.
Hai nhà vốn quen, Cố Thanh Sơn tự nhiên chẳng từ chối.
Hạt Dẻ Nhỏ
Hắn hứa với Lạc Vân rằng chốn thâm sơn hiểm địa nữa, nên mới dẫn Cố Đại Hưng .
Chỉ loanh quanh ở ven núi kiên nhẫn xoay vòng, cũng thể thu ít chiến lợi phẩm.
“Ta tham, chỉ cần đ.á.n.h một con gà rừng đem về bồi bổ cho tức phụ là đủ .”
Cố Đại Hưng quan sát động tĩnh bốn phía, hề hề:
“Dạo ở nhà bế con, ăn chẳng ngon ngủ chẳng yên, khổ đến nỗi gầy cả vòng.”
Gà nhà còn để đẻ trứng, chẳng thể g.i.ế.c bừa.
Thịt heo thì cũng chẳng bổ dưỡng bằng, vẫn là săn gà rừng, thỏ rừng nhất.
Dù cũng là vật hoang dã, chỉ cần bản lĩnh thì ăn cứ việc bắt.
Cho nên mới cầu xin Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn liếc :
“Tiểu oa nhi trong nhà quấy ? Vậy ? Có mệt lắm ?”
Cố Đại Hưng vốn tính hoạt bát , mà Cố Thanh Sơn thì ngược , lạnh nhạt ít lời.
Ngoài việc chỉ điểm cách b.ắ.n tên săn thú, phần lớn là thao thao bất tuyệt, còn Cố Thanh Sơn lặng lẽ lắng .
Giờ chủ động mở lời, đủ thấy quả thực quan tâm chuyện nuôi con.
Quả nhiên, Cố Đại Hưng liền tuôn như mở thác lũ:
“Ôi, mới hơn hai tháng, gì đứa nào chẳng quấy. Nửa đêm tỉnh dậy mấy , oa oa đòi bú.
Huynh xem quầng thâm mắt , đều là trông con mà thành! Còn cách nào, nương bảo, ráng nhịn thôi, đợi hài tử lớn thêm thì khá hơn.
Đợi cùng tẩu tử con, tự nhiên sẽ hiểu…”
Cố Đại Hưng khí thế ngất trời, mà lòng Cố Thanh Sơn sớm phiêu du xa tít.
Trong đầu tưởng tượng mai , phu thê hai cũng sẽ tiểu hài tử của riêng .
Khóe môi tự giác khẽ nhếch, trong lòng tràn đầy mong chờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mua-ve-mot-ky-nu-tho-san-noi-son-da-tro-nen-giau-co/chuong-29-ky-ky-quai-quai-kha-kha-ai-ai.html.]
Tiễn Cao chưởng quầy xong.
Lạc Vân xoay vườn rau, thấy trong luống mọc thêm ít cỏ dại, bèn tranh thủ nhổ sạch.
Trở về nhà, liền thấy Đại Bảo, Tiểu Bảo và Đại Nha đang trong sân.
Ba cái đầu nhỏ chụm , đang con lừa ăn cỏ.
Cố Thanh Sơn mới dựng một cái lán ở góc sân, chỗ cho lừa nghỉ ngơi.
Con vật dường như cũng ý với ổ mới .
“Đại Bảo, lừa chứ? Nó thật sự mà ngủ ? Đứng thế nào mà ngủ ? Không mỏi chân ?” Đại Nha liên tiếp hỏi mấy câu.
Tiểu Bảo giọng mềm nhũn:
“Chắc mệt , nếu mệt thì nó sẽ xuống thôi.”
Đại Bảo gật đầu:
“Tiểu Bảo đúng.”
“Có khi nó ngốc đấy. Nãi nãi thường mắng gia gia , bảo là con lừa ngu, cố chấp. Hừ, chắc nó ngốc đến mức chẳng ngủ thì xuống.” Đại Nha lý lẽ riêng .
Con lừa con nhai cỏ trong miệng, kêu “hí hí” một tiếng.
Ba đứa chán , thấy Lạc Vân trở về.
Đại Nha liền cùng tỷ Đại Bảo kéo hái hoa dại chơi.
Tiểu Bảo hứng thú, ở trong nhà.
Lạc Vân bảo nó ngủ, nhưng nó lắc đầu, chạy sân tự chơi.
Thấy , Lạc Vân cũng chẳng miễn cưỡng.
Nàng trở bếp, chặt gà thành miếng, lấy bạch truật phơi khô rửa sạch, bỏ chung nồi đất, đặt lên lò nhỏ, dùng than hồng hầm lửa liu riu.
Lò nhỏ là khi thành Lạc Vân đặt chế tạo, chuyên dùng để sắc t.h.u.ố.c và hầm canh bổ.
Làm xong, nàng trở sân, liền thấy Tiểu Bảo còn xổm đất, lấy ngón tay vẽ loạn.
“Tiểu Bảo, thấy chán ?”
Nghe , Tiểu Bảo trừng mắt nàng, nghiêm túc hỏi:
“Cữu mẫu, ‘chán’ nghĩa là gì?”
“… Ờ, ví như lúc nãy cữu mẫu hỏi con câu , chính là ‘chán’ đó, ha ha!”
Thế giới của trẻ con chán nản, chỉ những điều kỳ kỳ quái quái, khả khả ái ái mà thôi.
Thấy Tiểu Bảo đang vẽ mấy hình ngộ nghĩnh, Lạc Vân xoa đầu nó, hỏi:
“Tiểu Bảo học chữ ? Cữu mẫu dạy con nhé.”
“Học chữ?”
Đôi mắt Tiểu Bảo sáng rực.
Nhớ đến ở Tống gia, nãi nãi đặc biệt thích đường ca , luôn đó là chuyện tiền đồ.
Nghĩ , Tiểu Bảo vội gật đầu:
“Muốn, con học chữ, cữu mẫu dạy con !”
Lạc Vân nhặt một nhành cây nhỏ, đưa cho nó cầm, nắm tay nó, dạy từng nét ngang, dọc, phẩy, gập.
Chữ thời vốn là giản thể, nên nàng dạy cũng chẳng gì khó khăn.
“Đây chính là ‘Văn’ trong tên Tống Văn của con đó.”
Nàng buông tay, để Tiểu Bảo tự .
là chữ đơn giản, gắn liền với tên nó, nên nó ngay.
“Không tệ, ngay ngắn. Tiểu Bảo của chúng thật giỏi.” Lạc Vân khen.
Tiểu Bảo nắm chặt nhành cây, mặt đầy hớn hở:
“Cữu mẫu dạy con thêm một chữ nữa .”
Cố Thanh Sơn từ núi trở về, liền thấy hai xổm đất, Lạc Vân đang dạy Tiểu Bảo tập .
Trong lòng thoáng kinh ngạc nương tử nhà còn chữ ?
Lại nghĩ kỹ, nàng tính toán sổ sách đấy, thêm thường ngày xử sự thông minh, thì chữ cũng chẳng gì lạ…
Hà!
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy, nương tử của chính là một kho báu, luôn mang đến cho những điều bất ngờ khó lường.