Mua Về Một Kỹ Nữ - Thợ Săn Nơi Sơn Dã Trở Nên Giàu Có - Chương 21: Cả nhà đi dạo huyện thành.

Cập nhật lúc: 2025-10-19 14:17:27
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Được, hứa với nàng, đây là cuối cùng.”

 

Ánh mắt thâm thúy nàng, giọng Cố Thanh Sơn vô cùng nghiêm túc.

 

Chàng rừng sâu nguy hiểm, cũng từng do dự.

 

Thực , từ khi nàng đến ngôi nhà , càng lúc càng sợ c.h.ế.t hơn.

 

cho nàng một đám cưới tươm tất...

 

Bán con heo rừng , đủ để sính lễ, còn thể mua cho nàng một bộ áo cưới , đó tổ chức vài bàn tiệc tươm tất.

 

Chàng trong khả năng của , cho nàng những điều nhất.

 

Nhận lời hứa của hán tử, Lạc Vân nở nụ rạng rỡ, “Ta đun nước nóng , tắm rửa xong thì nghỉ một lát .”

 

“Ừm.” Cố Thanh Sơn khóe môi cong lên, xoay khóa cửa sân, kéo tay nàng về nhà.

 

Hai ngày lên núi, đói thì ăn quả dại, mệt thì nghỉ cây hoặc trong hang núi.

 

Tinh thần vẫn luôn căng thẳng, quả thực chút mệt mỏi .

 

Tắm rửa một lượt, bộ y phục Lạc Vân chuẩn cho , về phòng nghỉ ngơi.

 

Khi tỉnh dậy nữa, trời sáng rõ.

 

“Cố lang, dậy , đang định gọi đấy, đây ăn sáng .”

 

Lạc Vân từ phòng bếp , phía là Đại Bảo Tiểu Bảo đang giúp bưng bữa sáng.

 

“cữu cữu!”

 

Nhìn thấy Cố Thanh Sơn, hai tiểu gia hỏa mừng rỡ.

 

Tiểu Bảo đặt bát súp lớn đựng bánh bao lên bàn, vui vẻ ôm c.h.ặ.t c.h.â.n , “cữu cữu, Cữu về !”

 

“Ừm.” Cố Thanh Sơn xoa đầu hài tử, “Ở nhà ngoan ngoãn lời cữu mẫu ?”

 

Tiểu Bảo gật đầu: “Con và tỷ tỷ đều ngoan ạ, chỉ là nhớ Cữu cữu thôi.”

 

“Ta cũng nhớ các con.” Cố Thanh Sơn trong miệng, ánh mắt dán chặt bóng dáng bận rộn bàn ăn.

 

Đại Bảo kéo về ngay ngắn: “cữu cữu, mau đây ăn sáng , cữu mẫu nhiều món ngon đó.”

 

Tiểu Bảo gian manh : “Ừm, cho Cữu cữu thôi, cữu mẫu Cữu cữu vất vả mà.”

 

“Toàn cho Cữu cữu ? Vậy Đại Bảo Tiểu Bảo phần ăn ?” Nhân cách trẻ con, Lạc Vân nên lời.

 

Nàng trừng mắt hai tiểu gia hỏa một cái, đối diện với đôi mắt thâm thúy của hán tử, mặt nàng nóng bừng.

 

“Nhiều thế , Cữu cữu ăn hết , con và tỷ giúp đỡ, thể lãng phí.”

 

Tiểu Bảo giọng non nớt, vẻ mặt lý lẽ đầy đủ, khiến cả mấy đều bật .

 

Nghĩ đến việc hán tử hai ngày núi một bữa cơm nóng, Lạc Vân một bữa sáng thịnh soạn.

 

Cháo trắng nấu đặc sánh mềm dẻo, bánh bao rau thơm lừng, bánh mì trắng nướng.

 

Cùng với khoai lang hấp ngọt lịm, và mỗi một quả trứng luộc.

 

Lạc Vân và hai tiểu gia hỏa, mỗi thứ đều ăn một ít, phần còn đều dành cho Cố Thanh Sơn.

 

Trong sân.

 

Cố Thanh Sơn con heo rừng to lớn đất, với Lạc Vân bên cạnh: “Đậu phụ để đưa, tiện thể để tửu lầu phái đến kéo con heo rừng luôn.”

 

Loại heo rừng bình thường khó kiếm, chắc hẳn Tụ Tiên Lầu sẽ vui lòng đến kéo .

 

Như họ cũng thể đỡ tốn chút sức lực.

 

Chuyện thể trì hoãn.

 

Cố Thanh Sơn gánh đậu phụ khỏi cửa, xe bò trấn .

 

Chưa đầy nửa canh giờ, Cố Thanh Sơn cùng tiểu nhị của tửu lầu trở về.

 

Trương Tam đ.á.n.h giá con heo rừng đất, hán tử sai, con heo rừng nặng hơn bốn trăm cân.

 

Hai hợp lực khiêng con heo rừng lên xe lừa, Trương Tam từ trong lòng móc một tờ ngân phiếu.

 

“Trước đây , con heo rừng sẽ tính theo bốn trăm cân.”

 

Một cân sáu mươi lăm văn.

 

Tức là hai mươi sáu lạng bạc.

 

Cố Thanh Sơn lạnh nhạt gật đầu, nhận lấy ngân phiếu.

 

Bản mang khí chất thờ ơ, khi chuyện, khí thế càng thêm lạnh lẽo.

 

Trương Tam chuyển ánh mắt từ sang chiếc xe lừa – nơi con heo rừng c.h.ế.t cứng...

 

Hán tử , xem dễ chọc .

 

Thảo nào thể săn con heo rừng hung hãn như .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mua-ve-mot-ky-nu-tho-san-noi-son-da-tro-nen-giau-co/chuong-21-ca-nha-di-dao-huyen-thanh.html.]

 

Nhận bạc, Cố Thanh Sơn định đưa cả nhà huyện thành chơi.

 

Trước khi xe lừa trở về, dặn tiểu nhị dừng ở tiệm may, nhanh chóng qua một lượt.

 

y phục bên trong cũng tạm .

 

Trấn ít , chi bằng đưa cả nhà đến huyện thành tham quan một chuyến.

 

Đại Bảo Tiểu Bảo bình thường còn ít khi trấn, chứ đừng đến huyện thành phồn hoa nhộn nhịp hơn.

 

Nghe sắp huyện thành, chúng vui mừng khôn xiết.

 

“cữu mẫu ơi, chúng con thật sự huyện thành chơi ? con và tỷ cũng cùng ạ?”

 

Tiểu Bảo là đứa hào hứng nhất, sợ là giả, hỏi Lạc Vân bao nhiêu .

 

Lạc Vân gật đầu.

 

Nàng trở về phòng lôi ba bộ y phục tương đối mới và sạch sẽ, cho Cố Thanh Sơn và hai hài tử.

 

Sau đó cho Đại Bảo Tiểu Bảo mỗi đứa một kiểu búi tóc mới, trông tinh nghịch đáng yêu.

 

“Đi huyện thành chơi thôi!”

 

Tiểu Bảo và tỷ tỷ nắm tay , vui vẻ lắc lắc búi tóc nhỏ đầu, cảm thấy hôm nay thật đặc biệt khác lạ, bước còn chút vênh váo.

 

Đến huyện thì thuyền đ.á.n.h cá.

 

Một nhà bốn tiên xe bò đến trấn, đó đến bến tàu của trấn để lên thuyền.

 

Tiền thuyền là hai văn tiền cho lớn, một văn cho trẻ nhỏ.

 

Thuyền khách nhỏ lớn, thể chở mười ba mười bốn .

 

“Oa, tỷ tỷ , là cá kìa.”

 

“Thật kìa, đây là cá gì ?”

 

Cá sông nhảy vọt khỏi mặt nước, kéo theo một trận bọt nước, ánh nắng mặt trời lấp lánh tỏa sáng.

 

Làn gió xuân mát mẻ, dễ chịu lướt qua mặt.

 

Lạc Vân tiếng hai tiểu oa nhi vui vẻ đùa giỡn, khóe môi khẽ cong lên.

 

Cố Thanh Sơn thấy nàng vui vẻ, cũng cong môi: “Nàng đang nghĩ gì ?”

 

“Ừm, đang nghĩ may mà chúng đều say sóng.” Lạc Vân .

 

Cố Thanh Sơn sờ mũi, quả thật từng nghĩ đến vấn đề , nếu thực sự say sóng thì đúng là chịu tội .

Hạt Dẻ Nhỏ

 

Thuyền khách lắc lư mặt nước gần một canh giờ rưỡi.

 

Đến bến tàu của huyện, bốn xuống thuyền.

 

Lạc Vân ngẩng đầu, thấy cổng thành khắc ba chữ lớn ‘Thượng Hổ Quận’, nét chữ mạnh mẽ hùng hồn.

 

Phía bến tàu tiếng ồn ào náo nhiệt, dòng qua ngớt.

 

Dọc đường , hai bên đường cờ xí tung bay, cửa tiệm san sát.

 

Lại còn vô hàng rong, quán nhỏ.

 

Hai tiểu oa nhi đến hoa cả mắt, ước gì phía cũng mọc thêm một đôi mắt nữa để cho .

 

“Quả hổ là huyện thành, náo nhiệt hơn trấn nhiều.”

 

Lạc Vân cũng đến thán phục thôi, đôi mắt hạnh long lanh sáng ngời.

 

Sông và phố kề cận, đường thủy đường bộ song hành, cảnh tượng thị trấn sông nước mê hoặc khiến nàng nhớ đến những cổ trấn nàng từng du lịch kiếp .

 

những cổ trấn ở kiếp , khí thương nghiệp quá đậm đặc.

 

Không thú vị bằng nơi đây.

 

“Phía trò tạp kỹ, chúng xem thử.” Cố Thanh Sơn .

 

Gian hàng tạp kỹ trống chiêng vang trời, từ xa thấy một đại thúc chống sào cao, thu hút tiếng reo hò cổ vũ ngớt.

 

Cố Thanh Sơn bế Tiểu Bảo, một tay kéo Lạc Vân, Lạc Vân thì kéo Đại Bảo.

 

Bốn chen đến gian hàng.

 

Đi cà kheo, n.g.ự.c phá đá, đội đĩa bay.... thật là đặc sắc.

 

Đại Bảo và Tiểu Bảo há hốc mồm, đến hai mắt phát sáng, khuôn mặt nhỏ phấn khích đỏ bừng.

 

“Có ?” Lạc Vân hỏi.

 

Nàng còn đến ngây , huống chi là hai tiểu gia hỏa.

 

“Rất , nhưng cữu mẫu, xem cái trả tiền ạ?”

 

Tiểu Bảo chỉ tay về phía xa.

 

Một con khỉ nhỏ đang cầm một cái bát biển học , xin tiền những vây xem.

 

 

Loading...