Xách tay nải lên  khi , cô  kỹ   cuối căn phòng   sống hai đời, cuối cùng ánh mắt dừng   tấm ảnh ép  tấm kính bàn học.
Trong ảnh là cô năm 17 tuổi và Lục Kính Niên năm 22 tuổi.
Đây cũng là tấm ảnh chụp chung duy nhất giữa hai .
"Sắp  , tấm ảnh   giữ   chướng mắt  khác nữa."
Cô rút tấm ảnh chung , xé roẹt một cách dứt khoát, chỉ để  nửa  Lục Kính Niên  bàn học, đặt ngay cạnh lá thư từ biệt.
Sau đó, cô   rời .
Đi một mạch thật xa,  hề ngoảnh đầu .
...
Hai ngày .
Trên đường về đại viện.
Càng gần đến nhà, Lục lão thủ trưởng càng vui vẻ trong lòng,  nhịn  nghiêng đầu  chuyện phiếm với Lục Kính Niên đang lái xe ở ghế tài xế.
"Giờ  chắc Tình Tình nhận  giấy báo trúng tuyển của Thanh Hoa  nhỉ? Con bé  thật  chí khí,  chỉ đỗ Thanh Hoa, còn vượt điểm chuẩn gần ba mươi điểm."
"Nếu nhà họ Ôn còn   sống,   sẽ vui mừng đến mức nào nữa."
Trên mặt Lục Kính Niên cũng hiếm khi nở nụ : "Tình Tình  giờ luôn thông minh, chỉ cần con bé   sai đường,   gì nhất định sẽ thành công."
"Thằng nhóc ,  mặt thì lạnh như băng,  lưng khen   thì   hề dè dặt."
"Ta bảo con ở nhà đợi giấy báo cùng Tình Tình, con thì  ,  ngoắt cái  chạy  ngoài, thế mà    hỏi dò  tình hình của Tình Tình, con  xem con  cái gì?"
Ngón tay Lục lão gia tử chỉ  Lục Kính Niên hai cái từ xa.
"Nhiệm vụ hàng đầu   về là tổ chức tiệc mừng nhập học thật lớn cho Tình Tình, để con bé vui vẻ một phen. Con đối xử  với   một chút cho ."
Lần  Lục Kính Niên  từ chối: "Con  , ba."
Anh còn tăng tốc độ xe,  nhanh, xe   trong đại viện.
Xuống xe, Lục lão gia tử gọi lớn hai tiếng: "Tình Tình, Tình Tình, ông về !"
Không ai đáp , cái đầu nhỏ thường ngày  thấy tiếng bánh xe là sẽ ló  từ tầng hai   xuất hiện.
"Lạ thật,  ngoài chơi  ?"
Lục lão gia tử nhíu mày, nhưng  nghĩ nhiều.
Mà Lục Kính Niên  bên cạnh chỉ cảm thấy một luồng bất an từ  chân dâng lên tận đáy lòng, một sợi dây đàn nào đó vốn  cố tình lờ , đột nhiên đứt phựt.
Anh bước nhanh lên lầu, đẩy cửa .
Phòng ngủ của Ôn Tình sớm  trống .
Trên bàn học chỉ đặt một nửa tấm ảnh  xé và một lá thư từ biệt.
Trên thư chỉ  hai dòng chữ ——
Ông Lục ơi, cháu thi đỗ Đại học Quốc phòng , cháu  báo đáp Tổ quốc đây ạ.
Lục Kính Niên, tạm biệt.
Chương 9
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mua-he-1984-on-tinh/chuong-9.html.]
Sự bất an trong lòng Lục Kính Niên,  khoảnh khắc   lên đến đỉnh điểm.
Anh cúi đầu  nửa tấm ảnh  bàn, một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu.
Tình Tình...  cần  nữa .
Việc cô   dây dưa nữa,   là lùi để tiến,   cố   vẻ, mà là thật sự  cắt đứt   với , bỏ mặc   một .
Lục lão gia tử  tới từ phía  .
Nhìn căn phòng trống , và lá thư  tay .
Đôi mắt già nua cũng trĩu xuống.
Ông đưa tay rút lá thư , mở  xem ngay  mặt Lục Kính Niên.
Hồi lâu, trong căn phòng yên tĩnh vang lên một tiếng thở dài thườn thượt.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Cũng , cũng ..."
Ông cầm lá thư, chắp tay  lưng,   Lục Kính Niên, chỉ còng lưng bước  ngoài.
Ra đến cửa, ông   , mấp máy môi.
Chỉ : "Tình Tình  ,  về nữa."
Anh như thể đột nhiên nghĩ  điều gì, vội vàng chạy về phòng ,  phát hiện nơi đó    cảnh vệ dọn dẹp sạch sẽ tinh tươm.
Anh tìm kiếm khắp nơi như phát điên, khiến căn phòng vốn ngăn nắp trở nên bừa bộn.
 đều  tìm thấy tuýp kem dưỡng da tay mùi hoa dành dành .
Tình Tình  .
Không về nữa.
Kéo theo đó, tuýp kem dưỡng da tay cô tặng  lúc tỏ tình, mà  vẫn luôn  nỡ dùng, cũng biến mất .
Anh hoảng hốt gọi  cảnh vệ tới,  cảnh vệ  ngơ ngác: "Không  ngài bảo, vứt hết   ạ?"
Anh ...
Là  ...
Tất cả  lời, đều là  .
Quay  phòng ngủ của Ôn Tình.
Một góc nào đó trong lòng Lục Kính Niên ầm ầm sụp đổ.
Những chi tiết   từng để tâm hiện lên trong đầu,   từ lúc nào, mỗi ánh mắt Ôn Tình  , đều giống như đang từ biệt.
Anh đột nhiên bắt đầu hối hận, nếu như  ,  ở ,  chuyện   sẽ khác ?
Thân hình Lục Kính Niên loạng choạng, nhưng vẫn vịn bàn học, cầm lấy nửa tấm ảnh .
Đó là Lục Kính Niên năm 22 tuổi.
Là Lục Kính Niên  Ôn Tình bên cạnh.
Chứ   , Lục Kính Niên  xé , vứt  phía .