Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 174.1: Trường đêm dài dằng dặc.

Cập nhật lúc: 2025-07-14 16:12:45
Lượt xem: 95

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hôm , Đông Hạ trở về nước.

 

Cô và Hình Tinh khỏi sân bay, từ xa thấy một đàn ông nổi bật giữa đám đông chen chúc — dáng cao lớn, thẳng tắp, khí chất đặc biệt nổi bật.

 

Hai bốn mắt từ xa.

 

Ánh mắt đàn ông dịu dàng như ngọc, nơi đáy mắt như chứa một hồ nước lấp lánh ánh sáng. Anh bước từng bước trầm về phía cô.

 

Đông Hạ yên tại chỗ, chờ đến khi sắp bước tới mặt thì bất ngờ nhào lòng .

 

Người qua xung quanh tấp nập, khí hỗn tạp ồn ào, nhưng những cảnh tượng như thế ở sân bay vốn hiếm. Phần lớn đường đều cho rằng đây là một đôi tình nhân xa cách lâu ngày mới đoàn tụ, nên ít nhiều cũng chút xúc động, khóe mắt vô thức mỉm .

 

Ngay đó, Tống Lâm Viên cũng từ phía bước . Anh đang điện thoại, nhưng khi thấy cảnh tượng từ xa thì bất giác khựng .

 

Ánh mắt dừng Lục Hà và Đông Hạ, mà dừng Hình Tinh đang đơ tại chỗ bên cạnh họ.

 

Anh vài câu cúp máy, đó tiến thẳng về phía họ.

 

Hình Tinh còn kịp phản ứng, ai đó từ phía quàng tay ôm cổ, kéo mạnh một đoạn.

 

Tống Lâm Viên cúi đầu liếc cô gái đang giãy giụa trong vòng tay , hề buông mà còn bật khe khẽ:

“Em điều đấy, đang tình cảm mặn nồng, em bên cạnh bóng đèn là ý gì? Em độ sáng của em lớn đến cỡ nào ? Sợ thấy chắc?”

 

Hình Tinh giãy giụa mấy cái thấy thoát , dứt khoát ngừng kháng cự, để mặc lôi .

 

Cô tức thì trợn trắng mắt, phản bác:

chỉ là từng thấy Đông Hạ nhà như thế bao giờ, nên mới bất ngờ thôi.”

 

Người cô là Hứa Đông Hạ — dù là việc, đều luôn độc lập kiên cường, bình tĩnh nao núng.

 

Nếu tận mắt thấy, khi cô cũng dám tin cô gái nhào lòng ban nãy là Hứa Đông Hạ mà .

 

Một thể khiến Đông Hạ bộc lộ dáng vẻ mềm mại như , xem Lục Hà thật sự chiếm vị trí đặc biệt trong lòng cô .

 

Hình Tinh chợt nhận rằng, trong thời gian cô vắng mặt, xảy quá nhiều chuyện cô . Và cả Đông Hạ nữa, lớp vỏ lạnh lùng mà cô dùng để bảo vệ bản , dường như mài mòn nhiều.

 

Tống Lâm Viên thấy cô bỗng nhiên trầm mặc, liền đổi tay khoác lên vai cô, liếc mắt cô một cái.

 

Anh nhếch môi:

“Sao thế? Ghen ?”

 

Hình Tinh câu trêu chọc kéo về thực tại, phát hiện hai khỏi sân bay từ lúc nào.

 

Cô nhíu mày, cảnh giác:

“Anh đưa ?”

 

Tống Lâm Viên như dáng vẻ của cô chọc , cong môi đầy ẩn ý:

“Sao, em sợ bắt cóc em bán ?”

 

“……”

 

“Đừng sợ, đưa em ăn.”

 

“Thả , tự .”

 

“Không thả.”

 

“……”

 

Hình Tinh khoác vai suốt đường , cực kỳ khó chịu, chủ yếu là do hai dán quá sát. Qua lớp áo mỏng, cô thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể rắn chắc của , cùng với mùi hương mát lạnh nhàn nhạt quanh mũi.

 

Hơi nóng.

 

Tê dại.

 

Anh là kiểu đàn ông vẻ thư sinh, yếu ớt như công tử nhà giàu, nhưng thực cơ thể rắn chắc.

 

Hình Tinh bỗng nhớ đến vài chuyện bí mật giữa hai , gương mặt bỗng chốc đỏ bừng như thiêu đốt.

 

Tim đập loạn xạ.

 

Tống Lâm Viên đang định hỏi cô ăn gì, cúi đầu liền bắt gặp gương mặt đỏ ửng của cô, bất giác khựng .

 

Ngũ quan cô tinh xảo, da trắng môi hồng, đôi mắt như ngấn nước. Khi cô , ý lan đến đuôi mày, còn khi chớp mắt, giống như đang quyến rũ hồn .

 

Lúc mới nãy nhận , nhưng vì cách quá gần, khi họ đường, cơ thể vô tình cọ sát, phần n.g.ự.c mềm mại của cô lướt qua cánh tay khiến như điện giật, tê rần.

 

Dư vị mềm mại lớp áo, vẫn còn nhớ rõ.

 

Yết hầu trượt lên xuống.

 

Ánh mắt tối .

 

Hình Tinh nhận ánh mắt bất thường của , ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt sâu hun hút của , tim chợt hụt một nhịp.

 

Cô run lên, môi mấp máy:

“Anh thế……”

 

Tống Lâm Viên lấy tinh thần, giọng khàn khàn:

“Mặt đỏ thế, đang nghĩ gì ?”

 

Nghe , Hình Tinh khựng , vẻ mặt lộ rõ hoảng hốt, né tránh ánh mắt nóng bỏng của , lí nhí:

đang gì… Mau thả …”

 

Chưa xong, Tống Lâm Viên đưa tay giữ lấy cằm cô, nâng lên, buộc ánh mắt hai chạm .

 

Ngón tay khẽ lướt qua bờ môi đỏ mọng của cô, khóe môi cong lên một nụ tà tứ, ánh mắt hẹp dài đầy mê hoặc:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-174-1-truong-dem-dai-dang-dac.html.]

, tin lời em . Cơ thể em, thành thật hơn miệng em nhiều đấy.”

 

Nói , bế bổng cô lên vai.

 

Hình Tinh choáng váng, còn kịp phản ứng gì, sải bước về phía chiếc SUV màu đen đỗ cách đó xa, nhanh gọn ném cô ghế phụ, tự tay cài dây an , lên xe, nổ máy phóng .

 

Toàn bộ quá trình hề dây dưa dài dòng, cũng cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng nào.

 

Cửa xe khóa.

Chiếc xe hòa dòng xe cộ tấp nập đường.

 

Hình Tinh áp sát cửa xe, trừng mắt đàn ông đang lái:

“Tống Lâm Hình, định gì hả?”

 

Anh thẳng phía , nhàn nhạt:

“Chẳng lúc máy bay em than đói ? Giờ thì ‘cho em ăn no’.”

 

Từ “ăn no” cố tình nhấn mạnh.

 

Hình Tinh: “……”

 

Cô như chợt hiểu điều gì, đôi mắt mị hoặc mở to, giận dữ:

“Tống Lâm Viên, đồ khốn! Mới xuống máy bay mà lên giường với , còn là hả?”

 

“Lúc em chuyện đó với thì chẳng thấy phản ứng gì, giờ sợ?”

 

“……”

 

Hình Tinh nghẹn họng.

 

Trước đây đúng là cô “chập mạch” mới trêu chọc .

 

Giờ thì , nghiệp quật đến .

 

Tống Lâm Viên thấy mặt cô đỏ bừng, im như thóc, liền nhướng mày trêu chọc:

em lên giường là lên giường ? Xong việc còn chịu trách nhiệm, em còn là ?”

 

“……”

 

khổ sở giữ bao năm, trong sạch tì vết em ăn sạch, lúc em bỏ khách sạn trốn mất, nghĩ đến báo ứng ?”

 

“……Câm miệng!”

 

vẫn xong.”

 

“……Được , sai , đại ca!”

 

“Biết điều thì .”

 

 

Bên trong sân bay, Lục Hà cúi đầu đánh giá trong lòng từ xuống , ánh mắt và lông mày đều phủ đầy ý dịu dàng:

“Béo .”

 

Đông Hạ hổ.

 

Mỗi ngày đều ở bệnh viện, ăn no ngủ, ngủ dậy ăn, chẳng mấy khi vận động, còn ăn đồ ăn đầy đủ dinh dưỡng, béo mới lạ.

 

Cô ngẩng đầu từ trong lòng , lườm một cái:

“Lục , một cô gái béo là đang tổn thương tâm hồn yếu đuối của hả?”

 

Nghe , Lục Hà nhướng mày, cố nhịn nơi khóe miệng:

“Vậy , để đổi cách … Ừm… Mấy ngày gặp, Lục phu nhân trở nên đầy đặn hơn nhiều .”

 

“……”

 

Đông Hạ lặng lẽ nhéo eo một cái, hít hà hương thơm quen thuộc dễ chịu .

 

Đây là đầu tiên cô phát hiện , thì một độc lập như cô cũng lúc dính lấy khác đến .

 

Bây giờ cô chẳng gì hết, chỉ ôm lấy , ôm mãi buông tay.

 

cô vẫn quên đang ở — sân bay. Ánh mắt qua đường xung quanh cứ như đèn pha quét tới quét lui họ, khiến cô chỉ thể cố tỏ bình tĩnh, lặng lẽ kéo góc áo của , nhắc nhở:

“Đi thôi, nhiều đang quá.”

 

Tình hình bây giờ khá đặc biệt, cô thật lo nếu Lục Hà ai nhận sẽ gây rắc rối đáng.

 

Lục Hà cúi đầu, phát hiện vành tai cô đỏ bừng. Trái tim mềm nhũn, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vành tai cô, :

“Anh tưởng em để ý.”

 

chủ động lao lòng … chính là cô.

 

Đông Hạ ý trêu chọc trong lời , mặt càng đỏ hơn, chủ động nắm lấy tay , cúi đầu kéo về phía cửa chính.

 

Lục Hà càng rõ, tay xách hành lý giúp cô, ngoan ngoãn để cô dắt .

 

Vừa bước vài bước, đuôi mắt chợt quét thấy ánh sáng trắng loé lên.

 

Anh khựng chân hai giây, vẻ mặt đổi, đầu, tiếp tục về phía như gì xảy .

 

Chỉ một lát khi hai rời khỏi sân bay, một đàn ông ăn mặc cải trang kín đáo bước từ đám đông.

 

Gã cầm máy ảnh, chụp thêm vài tấm ảnh theo hướng họ khuất.

 

Sau đó lấy điện thoại , bấm gọi một cuộc.

 

——“Chu tổng, một tin nóng đây, ông hứng thú ?”

Loading...