Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 173: Về Với Anh.

Cập nhật lúc: 2025-07-14 14:46:39
Lượt xem: 98

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời dứt, phòng thăm gặp lập tức rơi tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.

 

Hà Chí Thành thấy Hà Tu Sơ mãi lên tiếng, ánh mắt âm trầm , khỏi giật , kích động quát lên:

“Gì ? Chẳng lẽ con định trơ mắt ba vu khống ?”

 

Hà Tu Sơ ngả tựa lưng ghế, nâng cằm lên, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi khẽ nhếch:

“Nếu đúng thế thì ?”

 

Giọng giống như đang đùa.

 

Hà Chí Thành sững hai giây, khi nhận thật, đôi mắt ông lập tức trợn to thể tin nổi.

 

Toàn ông run lên vì tức giận, nhưng vì cảnh hiện tại, ông chỉ thể cố nén, nghiến răng nghiến lợi:

“Hà Tu Sơ, con đang ?”

 

.”

 

Hà Tu Sơ khoanh tay, thản nhiên gương mặt đang nổi giận của ông , nhếch môi nhạt:

mà, ông tò mò… hai bản ghi âm mạng là từ ?”

 

Hà Chí Thành ngẩn , cau mày:

“Ghi âm đó chẳng là do Lục Hà…”

 

Ông vô tình chạm ánh mắt tối tăm mơ hồ của trai đối diện, bỗng khựng giữa chừng. Như chợt hiểu điều gì, đồng tử ông đột nhiên co rút:

“Không lẽ… là con?!”

 

Hà Tu Sơ nhếch môi .

Không lên tiếng, cũng phủ nhận.

 

“Rầm!” — Hà Chí Thành lập tức đập bàn bật dậy, hai tay còng run rẩy chỉ thẳng , khuôn mặt vặn vẹo, giọng đầy giận dữ:

“Thật sự là mày !?”

 

Mặt ông đen kịt như than, như thể thể tin nổi, lùi vài bước, lẩm bẩm:

“Không thể nào… thể nào…”

 

Hà Tu Sơ cong môi nhàn nhạt:

“Ông thể nào, là vì ông nghĩ năng lực chuyện đó đúng ?”

 

Cậu ông chằm chằm, ánh mắt bình tĩnh đến lạnh lẽo.

 

Hà Chí Thành ánh mắt đến rợn sống lưng.

 

Ông há miệng, nhưng gì.

Trước giờ ông từng nghi ngờ , bởi vì ông cho rằng bản lĩnh đó.

 

Ngay trong lúc ông còn đang thất thần, Hà Tu Sơ ung dung lên tiếng:

“Tất nhiên, đúng là cách nào tiếp cận ông.”

 

“Vậy ghi âm …”

 

Một ý nghĩ chợt lóe qua đầu Hà Chí Thành. Một giây , ông đột ngột trợn mắt kinh hãi:

“Chẳng lẽ sai khiến Phương Huệ là Giang Mạc, mà là… mày?!”

 

Những dòng suy nghĩ tắc nghẽn bỗng chốc thông suốt.

 

Ông dám tin, giọng run lên:

“Vậy mày luôn thông đồng với Giang Mạc, dồn tao chỗ chết?”

 

Sự thật quá bất ngờ khiến Hà Chí Thành kịp tiêu hóa nổi.

 

Hà Tu Sơ thấy rõ biểu cảm hoảng hốt tột cùng của ông , khóe môi nhếch lên một nụ đầy chế giễu:

“Hà tổng, chính phản bội, cảm giác đó… dễ chịu ?”

 

Giờ phút Hà Chí Thành hận thể lập tức bóp c.h.ế.t .

 

Mắt ông đỏ ngầu, ngập tràn hận ý và phẫn nộ nơi trút, nghiến răng nghiến lợi:

“Đồ nghịch tử! Mày dám cấu kết với ngoài hại ba , mày còn lương tâm ?!”

 

Hai chữ “ba ” thật chói tai.

 

Nụ mặt Hà Tu Sơ dần tắt.

Cậu chằm chằm đàn ông tự nhận là “ba” , lạnh:

lương tâm. đối với loại như ông… căn bản cần dùng đến.”

 

Cậu dừng một chút, ánh mắt trầm xuống, giọng như mang theo gió lạnh mùa đông, sắc lạnh đến tận xương:

“So với những gì năm xưa ông với … sự trừng phạt hôm nay, đối với ông mà , vẫn còn quá nhẹ.”

 

Hà Chí Thành giận đến đỏ bừng mặt mũi, n.g.ự.c phập phồng, thở hổn hển.

Có lẽ vì quá kích động, ông đột nhiên hụt , ho sặc sụa, lấy tay ôm ngực, trừng mắt .

 

Một lúc , ông bỗng bật , ánh mắt u ám độc địa:

“Đừng vội đắc ý! Mày tưởng như thể đánh bại tao ? Cảnh sát vẫn bằng chứng buộc tội tao cố ý g.i.ế.c . Chỉ cần tao nhận tội, thì bọn mày gì tao?”

 

“Có lẽ ông .”

Hà Tu Sơ nhếch môi, mắt khóa chặt ông , từ tốn :

“Vợ của ông, cũng chính là Phương Huệ… sáng nay tỉnh .”

 

Lời dứt, như sét đánh ngang tai, khiến Hà Chí Thành chôn tại chỗ.

 

Sắc mặt ông trắng bệch như tờ giấy, thở nghẹn .

 

Chân mềm nhũn, ông bệt ghế, ánh mắt trống rỗng.

 

Hà Tu Sơ ông , im lặng một lúc, siết tay , khóe môi khẽ nhếch:

“Hà Chí Thành, ông… thua .”

 

Thua .

 

 

Cùng lúc đó, ở một nơi khác, tin tức Phương Huệ tỉnh nhanh chóng truyền đến tai giới phóng viên truyền thông.

đến thẳng bệnh viện để phỏng vấn cô , hỏi về bộ sự việc, nhưng bên ngoài phòng bệnh cảnh sát phong tỏa, nếu giấy phép thì căn bản thể trong.

 

Trong phòng bệnh, Phương Huệ mới tỉnh lâu, não bộ vẫn còn trống rỗng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-173-ve-voi-anh.html.]

Cảm giác rõ rệt nhất bà lúc chính là đau đớn—như thể một chiếc xe tải cán qua, từng tấc da thịt, thậm chí chỉ cần thở nhẹ một thôi cũng đau đến nhói buốt.

 

Ký ức của cô về vụ tai nạn xe đó vẫn còn khá mơ hồ.

Khi cảnh sát đến lấy lời khai, cô gì cả, vẫn luôn trong trạng thái ngơ ngác.

Mãi đến khi tin từ cảnh sát rằng Hà Chí Thành bắt, cô mới bắt đầu phản ứng. Cô hỏi hỏi mấy , chỉ đến khi chắc chắn Hà Chí Thành còn khả năng hại nữa, cô mới dần dần bắt đầu hồi tưởng, kể bộ sự việc xảy vụ tai nạn ở nhà họ Hà.

 

Lời khai của Phương Huệ nhanh chuyển đến tay Lục Hà.

Lúc , xuất viện, họp xong trở về văn phòng thì thấy Thẩm Nhất Hàng và Ôn Như Chu đang ghế sofa chờ sẵn.

 

Thẩm Nhất Hàng thấy sắc mặt khá hơn hẳn, cũng yên tâm phần nào.

Anh gối đầu lên tay, thản nhiên mở miệng:

“Hà Chí Thành coi như xong , giờ chỉ còn một Phó Hạ Viễn thôi.”

 

Ôn Như Chu đang uống , liếc mắt đàn ông vẫn đang im lặng đối diện, khẽ nhướn mày:

“Có điều, văn bản chuyển nhượng cổ phần hình như vẫn tìm thấy.”

 

Mà đó mới là chứng cứ then chốt, thể trực tiếp chỉ sự liên quan giữa Phó Hạ Viễn và Hà Chí Thành trong vụ bắt cóc nhà họ Lục năm xưa.

 

Lục Hà khẽ mím môi, giọng trầm thấp: “Thứ quan trọng như thế, ông thể nào để trong ngân hàng – quá dễ đoán . Hoặc là vẫn giấu ở nhà, hoặc là đang trong tay Phó Hạ Viễn.”

 

Thẩm Nhất Hàng khựng , khóe môi nhếch lên: “Nếu ở trong tay Phó Hạ Viễn thì phiền to .”

 

Thực phản công khiến Phó Hạ Viễn và Hà Chí Thành trở tay kịp, chắc chắn cả hai kịp lên kế hoạch chu đáo, nên khả năng khi Phó Hạ Viễn bỏ trốn vì sợ tội, mang theo luôn bản chuyển nhượng cổ phần.

 

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lục Hà tối vài phần.

 

 

Vancouver, 9 giờ tối.

 

Hứa Đông Hạ tắm xong bước khỏi phòng tắm thì nhận cuộc gọi video từ trong nước – là Lục Hà.

 

Kết nối thiết lập, cả hai qua màn hình, đều vội mở lời.

 

Trong khung hình, đàn ông với ngũ quan tuấn tú, ánh mắt dịu dàng. Có lẽ vì công việc quá nhiều, rõ ràng gầy ít.

 

Hứa Đông Hạ cảm thấy đau lòng.

 

khiến bầu khí trở nên ủ dột, nên cố nén lo lắng, trêu chọc: “Gầy đấy, là vì nhớ em quá ?”

 

Trong video, đàn ông khẽ bật .

 

Hứa Đông Hạ đeo tai , giọng khàn khàn trầm thấp của truyền tai cô, như thì thầm sát bên tai, khiến lòng cô khẽ run lên.

 

Lục Hà cong môi, giọng dịu dàng đến tột cùng: “Ừ, nhớ.”

 

Hứa Đông Hạ đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt của qua màn hình. Cô hỏi chuyện Hà Chí Thành Phó Hạ Viễn, chỉ kể với vài chuyện vặt trong ngày.

 

Lục Hà vẫn kiên nhẫn, yên lặng lắng , hề ngắt lời.

 

Hứa Đông Hạ còn nhắc đến cặp oan gia Tống Lâm Viên và Hình Tinh, kể cảnh họ ngày nào cũng đấu khẩu, cũng giận dỗi , lời bất đắc dĩ buồn , đến cuối thì gì thêm nữa.

 

Tai rơi im lặng.

 

Lục Hà ngẩng lên, phụ nữ xinh qua màn hình.

 

Hai một lúc, Hứa Đông Hạ nhẹ giọng cất lời: “Lục Hà, em cũng nhớ .”

 

Thật sự nhớ.

 

Mấy đêm ở Vancouver, cô thường nghĩ đến quãng thời gian du học một năm xưa – những ngày tháng vất vả và cô đơn đến tột cùng. Cô cũng nghĩ đến thời gian khi gặp , mỗi ngày đều bất ngờ và ấm áp.

 

Dù chỉ vài tháng ngắn ngủi, nhưng cô cảm giác như qua một thế kỷ.

 

Số phận thật sự kỳ lạ.

 

Quách Uyển Như từng nhiều cảnh báo cô tránh xa Lục Hà, bảo rằng thâm sâu khó lường, tàn nhẫn vô tình, là tai họa cả đời của cô.

 

Lúc , cô cũng từng nghĩ .

 

Bởi vì gặp , cô tổn thương ít – vu oan, xa lánh, nhạo là lượng sức.

 

đó, cô dần nhận suy nghĩ của sai .

 

Rõ ràng giữa họ là một cách như cả dải ngân hà, nhưng phận cứ đưa họ ngày một gần .

 

Người đàn ông , chỉ là kiếp nạn, mà còn là cứu rỗi của cô.

 

Từ giây phút bước cuộc đời cô, thế giới mờ mịt bỗng bừng sáng.

 

Anh kéo cô khỏi vực sâu, mang đến cho cô từng chút hi vọng dịu dàng.

 

Khiến cô tin rằng, đời vẫn hạnh phúc.

 

Khiến cô hiểu , cũng tư cách yêu thương.

 

Và dùng hành động thực tế với cô rằng – sẽ bao giờ bỏ rơi cô.

 

Thu dòng suy nghĩ, khi nữa đàn ông trong video, khóe mắt cô lấp lánh.

 

Cô rũ mắt, hít sâu một , nửa đùa nửa thật: “Phải đây, em ôm quá.”

 

Bên , trong văn phòng yên tĩnh, ánh sáng mặt trời rọi qua khung cửa sổ, tạo nên từng vệt sáng lung linh.

 

Lục Hà thấy lời cô, im lặng một lúc lâu, trái tim như mềm hẳn.

 

Anh cô – con gái trong màn hình với ánh mắt trong trẻo và gương mặt dịu dàng, đưa ngón tay vuốt nhẹ lên màn hình, khẽ khàng : “Về , Đông Hạ.”

 

Hứa Đông Hạ khựng .

 

Trong tai , giọng đàn ông vang lên, khàn khàn mà dịu dàng:

“Về với .”

 

Cô nghẹn lời một lúc, mấp máy môi:

“Được.”

Loading...