Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 168: Giang thiếu gia rất có tiền.

Cập nhật lúc: 2025-07-12 10:28:54
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng điệu châm chọc, khinh miệt của phụ nữ vang lên bên tai.

 

Phó Hy Lâm thấy những lời đầy ngạo mạn của cô , vô thức siết chặt điện thoại. Một lúc , cô nhịn mà khẽ bật .

 

Tiếng âm u, lạnh lẽo truyền qua điện thoại khiến Chu Mai cảm thấy khó chịu và bất an một cách khó hiểu, lông mày lập tức nhíu .

 

“Cô cái gì?”

 

Chẳng lẽ những gì cô là sai? Phó Hy Lâm từng chẩn đoán mắc bệnh tâm thần nên mới thả điều trị. Nếu lúc đột nhiên đến sở cảnh sát tự thú, chắc chắn chẳng cảnh sát nào tin lời cô , huống chi Phó Hạ Viễn giờ vẫn đang truy nã. Nếu cô nhận tội, chẳng khác nào ôm hết tội .

 

Phó Hy Lâm như đoán suy nghĩ trong lòng cô , im lặng một lát chậm rãi nhắc nhở:

“Cô đừng quên… còn Lục Hà.”

 

Lời dứt, cơ thể Chu Mai chấn động rõ rệt, ánh mắt đột ngột lạnh .

 

siết chặt điện thoại, môi mím thành một đường thẳng chút cảm xúc, cảnh cáo:

 

“Đến nước mà cô còn mong Lục Hà sẽ giúp cô ?”

 

Cô ngừng một nhịp, từng chữ như rót tai, lạnh lùng và mang theo uy hiếp:

“Cô đừng quên, chính ba cô là hung thủ khiến Lục Lâm mất mạng. Với tính cách của Lục Hà, chắc chắn sẽ bắt nhà họ Phó chôn cùng. Đừng là Phó Hạ Viễn, ngay cả cô, cũng tuyệt đối tha.”

 

“Cô tìm giúp đỡ, chẳng khác nào tự tìm cái chết.”

 

Những lời Chu Mai , quả thực đúng.

 

Từng câu từng chữ như d.a.o cắm n.g.ự.c Phó Hy Lâm, nhưng cô hề d.a.o động.

 

Cô hờ hững nhếch môi :

giờ chẳng còn gì trong tay, cô nghĩ còn sợ điều gì nữa?”

 

Giọng cô nhẹ, nhưng hề mang theo chút hoảng loạn nào.

 

Chu Mai sững . Trong điện thoại, tiếng của Phó Hy Lâm vang lên:

 

“Chu Mai, nếu kể hết chuyện cô từng xúi giục cho Lục Hà , kể cả chuyện cô từng hại Hứa Đông Hạ, cô nghĩ sẽ bỏ qua cho cô ?”

 

“Giữa hai chúng , cô nghĩ sẽ tin ai hơn?”

 

Câu trả lời là: ai cũng tin.

 

Lục Hà sẽ tin bất kỳ ai trong hai họ, nhưng sẽ lợi dụng cơ hội để trừ khử tất cả những kẻ gây chướng mắt.

 

Chỉ cần chuyện xảy với Phó Hạ Viễn và Hà Chí Thành trong hai ngày nay là đủ hiểu — Lục Hà tay thật sự, dọn sạch hậu họa.

 

Trong đó, chắc chắn cũng bao gồm cả Chu Tĩnh Nhiên.

 

Nếu Chu Mai gặp chuyện, chắc chắn sẽ liên lụy đến trai .

 

Nghĩ đến đây, Chu Mai siết chặt điện thoại, thở trở nên nặng nề.

 

Thấy cô im lặng thật lâu đáp, Phó Hy Lâm càng giống như nắm chắc phần thắng, một tiếng đầy châm chọc:

“Sao gì nữa? Cô Chu đang suy tính điều gì thế?”

 

Sắc mặt Chu Mai u ám, như phủ một lớp băng lạnh.

 

Cô cắn răng:

“Nói , cô gì?”

 

Phó Hy Lâm thấy cô cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, trong mắt lập tức lóe lên tia sáng lạnh.

 

Cô bật :

“Yên tâm , sẽ khó cô đến mức bắt cô chuyện gì quá đáng .”

 

Nghe , Chu Mai lập tức nhíu mày.

 

Cô gần như đoán mục đích của đối phương.

 

Sau vài giây ngập ngừng, cô cất giọng khàn khàn hỏi:

“Cô Hứa Đông Hạ?”

 

Phó Hy Lâm hề phủ nhận, thẳng thắn thừa nhận:

“Không sai. cô đưa Hứa Đông Hạ đến gặp .”

 

Chu Mai như chọc :

“Cô đang đùa ? Cô rõ tình hình bây giờ ? Hơn nữa, Hứa Đông Hạ đang ở nước ngoài, cô bảo đưa cô đến mặt cô kiểu gì?”

 

Phó Hy Lâm quan tâm những điều đó, cũng chẳng thèm bận tâm liệu Lục Hà trừng phạt cô , chỉ mất kiên nhẫn gào lên:

mặc kệ! Dù cũng nước ngoài , cô nghĩ cách, trong vòng một tuần đưa cô đến gặp . Nếu , tự gánh lấy hậu quả.”

 

“Còn nữa, nhất đừng mơ báo cảnh sát cầu cứu ai, nếu xảy chuyện gì… thì cô cũng đừng mong yên .”

 

Lời dứt, Chu Mai còn kịp lên tiếng, điện thoại bên cúp ngang.

 

Cô tức đến mức dậm chân, nghiến răng mắng:

“Điên thật ! Bọn họ đều là lũ điên!”

 

Bây giờ, Phó Hy Lâm thật sự hóa điên, màng đến hậu quả.

 

chết, nhưng Chu Mai thì .

 

nếu theo lời cô , Chu Mai sợ rằng phụ nữ điên rồ thật sự dám chuyện kinh khủng gì đó.

 

 

Sau buổi họp báo, Giang Mạc rời khách sạn trong vòng vây của đội ngũ bảo vệ.

 

Xe đưa thẳng về công ty mà chạy thẳng đến sở cảnh sát.

 

Anh gặp Hà Chí Thành.

 

Giang Mạc tựa lưng ghế, tiện tay tháo hai nút cổ áo, kéo cửa kính xe xuống một nửa.

 

Gió từ ngoài ùa , phần nào xua tan sự bức bối trong xe, cũng khiến tâm trạng vốn u uất của dần bình .

 

Khoảng hai mươi phút , xe dừng cửa sở cảnh sát.

 

Giang Mạc cởi áo vest, dặn dò vài câu với tài xế một bước trong.

 

 

Phòng gặp thẩm vấn.

 

Do vụ ghi âm tiếp tục lan truyền, tinh thần của Hà Chí Thành mấy ngày nay bất . Lúc cảnh sát dẫn , ông vẫn còn giãy giụa, liên tục la hét đòi gặp luật sư.

 

Giang Mạc yên ghế, bình thản ông đang gào thét như thú hoang…

 

Khi Hà Chí Thành đầu thấy là , ánh mắt lập tức trở nên dữ tợn. Nếu hai cảnh sát đang đè chặt ông, e rằng ông nhào tới tấn công Giang Mạc .

 

Ông ép buộc xuống đối diện với Giang Mạc, sắc mặt tái xanh vì tức giận.

 

Hai viên cảnh sát đó buông tay ông , nhưng vẫn do dự sang phía Giang Mạc. Họ lo rằng với trạng thái tinh thần bất hiện tại, Hà Chí Thành thể hại .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-168-giang-thieu-gia-rat-co-tien.html.]

Giang Mạc thấu suy nghĩ của họ, phẩy tay, giọng điệu dù đình chức nhưng vẫn cho phép nghi ngờ:

 

“Ra ngoài.”

 

Hai cảnh sát lời rời khỏi phòng, đợi ở bên ngoài.

 

Trong phòng kín chỉ còn hai .

 

Hà Chí Thành còng tay bằng còng sắt lạnh toát, ông siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, trừng mắt đàn ông đối diện:

 

“Giỏi lắm, Giang Mạc, các giỏi lắm!”

 

Giang Mạc chống cằm, đôi mắt dài thẫm sâu, khóe môi cong nhẹ chút cảm xúc:

 

“Tổng giám đốc Hà, đêm qua ngủ ngon chứ?”

 

Giọng mang bảy phần giễu cợt, rõ ràng là cố tình chọc tức.

 

Hà Chí Thành lập tức căng cứng cơ mặt, nắm đ.ấ.m siết chặt đến mức gân xanh nổi rõ mu bàn tay.

 

Áp suất trong phòng tụt xuống thấp, tĩnh lặng đến mức thể thở nặng nề của đàn ông.

 

Giang Mạc dùng ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt bàn. Hôm nay đến với tư cách cảnh sát Giang, vì thế cần kiêng dè gì cả.

 

Anh chằm chằm đàn ông đối diện, môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ ngạo nghễ:

 

“Sao thế? Nhìn sắc mặt của ông lắm, chắc là mất ngủ nhỉ?”

 

“Giang Mạc!”

 

Hà Chí Thành gầm lên, sắc mặt khó coi như nuốt ruồi, gằn giọng cảnh cáo:

 

“Đừng thách thức sự kiên nhẫn của ! Mấy nghĩ giở trò mánh khóe, bày mưu tính kế mặt , lôi vài đoạn ghi âm thể định tội ? Mơ tưởng!”

 

sẽ nhận tội! Tuyệt đối nhận!”

 

Đến nước mà ông vẫn chịu khuất phục thực tế.

 

Khóe môi Giang Mạc khẽ nhếch lên một đường cong lạnh lẽo, ánh mắt đen nhánh như bầu trời đêm mùa đông, lạnh thấu xương.

 

Ngón tay đang gõ bàn chợt dừng .

 

Anh ông chằm chằm, chậm rãi mỉm , giọng bình thản mà sắc bén:

 

“Giở trò gian dối?”

 

Anh cố ý ngưng , buông thêm một câu mỉa mai:

 

“Tổng giám đốc Hà, thành ngữ đó… dùng sai chỗ .”

 

“Thầy dạy ngữ văn của ông chắc là giáo viên thể dục dạy thế?”

 

Hà Chí Thành sự mỉa mai trong lời của .

 

ông vẫn cắn răng chịu thừa nhận.

 

Giang Mạc cũng chẳng quan tâm ông nhận , bằng chứng đầy đủ thì đến lượt ông quyết định.

 

Anh ông vài giây, đột ngột mở miệng hỏi:

 

“Giang Diễn Đình.”

 

Thân thể Hà Chí Thành rõ ràng run lên, ánh mắt lập tức trở nên u ám, thẳng mắt Giang Mạc, trong đó thoáng hiện vẻ khiêu khích.

 

Bàn tay Giang Mạc đặt mặt bàn khẽ siết .

 

Anh giữ vẻ mặt bình thản, nhướng mày:

 

“Là ông, đúng ?”

 

Hà Chí Thành đương nhiên sẽ ngoan ngoãn trả lời. Ông dựa lưng ghế, như thể đang hồi tưởng, nhàn nhã :

 

nhớ năm đó, cha cũng giống bây giờ, nổi bật trong ngành cảnh sát… chỉ tiếc là…”

 

Nói đến đây, ông cố ý Giang Mạc, khóe môi nhếch lên:

 

“Tiếc là trời đố kỵ tài, c.h.ế.t sớm quá.”

 

Sắc mặt Giang Mạc hề d.a.o động.

 

Anh căng một lời, mu bàn tay gân xanh nổi rõ.

 

Hà Chí Thành dường như cố tình chọc giận , càng càng hả hê.

 

Giọng ông đầy ẩn ý, mang chút uy hiếp:

 

“Cho nên mới , cái thói quen đào bới quá khứ là nguy hiểm. Nếu năm đó ông điều một chút… thì khi c.h.ế.t thảm như thế, đúng ?”

 

Giang Mạc chằm chằm ông , đôi mắt đen sâu thăm thẳm.

 

Hà Chí Thành giả vờ ngạc nhiên:

 

“Cảnh quan Giang kiểu gì thế? sai ?”

 

Trong giọng ông chứa đầy mỉa mai.

 

Đường nét quai hàm Giang Mạc cứng , tỏa khí lạnh căm hận.

 

Anh im lặng vài giây bất ngờ bật .

 

Nụ đó khiến Hà Chí Thành cứng đờ. Ông đỏ mắt, gằn giọng hỏi:

 

“Cười cái gì?”

 

Giang Mạc ngả dựa ghế, ánh mắt sắc như d.a.o rơi thẳng lên ông , khóe môi cong lên:

 

đang ông đấy… đúng là một thằng ngu.”

 

Mặc cho sắc mặt ông càng lúc càng khó coi, vẫn ngạo nghễ buông tiếp:

 

“Còn nữa, ông sai . Bây giờ còn là Cảnh sát Giang nữa…”

 

“Ông nên sửa cách gọi, là Giang thiếu gia mới đúng.”

 

Lời dứt, Hà Chí Thành sững , còn kịp hiểu hết ý nghĩa câu đó thì Giang Mạc dậy.

 

Anh kéo một chiếc ghế, tiếng chân ghế cọ xuống sàn chói tai rợn . Chỉ thấy sải bước đến camera giám sát, bất ngờ vung mạnh chiếc ghế lên, đập tan cái camera treo tường.

 

“Giang thiếu gia bây giờ tiền.”

 

Anh xoay , kéo ghế lê lạch cạch, tiến về phía ông lạnh lùng :

 

… tính khí .”

Loading...