Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 166: Tôi nhìn giống trai bao đến thế sao?

Cập nhật lúc: 2025-07-12 00:53:52
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từng chữ, từng câu của đàn ông như lưỡi d.a.o tẩm độc, chút nể nang mà đ.â.m thẳng tim bà.

 

Quách Uyển Như chân mềm nhũn, cả ngã sụp xuống ghế sofa. Trên gương mặt bà vẫn còn vương nước mắt, nhưng đôi mắt trống rỗng, còn lấy một tia ánh sáng.

 

Môi bà trắng bệch như tờ giấy, mất sắc máu.

 

Một lúc lâu , bà mới tìm tiếng của , giọng nghẹn ngào dứt:

từng nghĩ chuyện nông nỗi vẫn luôn nghĩ… những điều … là vì con bé…”

 

Bởi vì thật sự chịu quá nhiều ngày tháng khổ cực, bà cái căn nhà cũ nát từng ngày sống trong nơm nớp lo sợ đó nữa. Vậy nên khi gả nhà họ Phó, dần quen với những thủ đoạn ngấm ngầm trong giới thượng lưu, bà bắt đầu can thiệp cuộc sống của Đông Hạ – từng chút, từng chút một.

 

Nói là con bé cuộc sống sung túc, chẳng bằng … bà sợ tất cả những gì đang bây giờ, chỉ là bong bóng mộng mị, sớm muộn cũng tan biến.

 

Lục Hà tiếng nức nở truyền từ đầu bên , mặt vẫn hề chút d.a.o động.

 

Quách Uyển Như cũng nhận sự thất thố của bản , liền vội lau nước mắt, cố gắng lấy giọng:

“Xin … để chê .”

Bà ngừng một nhịp, tiếp:

“Chuyện giữa và Đông Hạ… e là cả đời cũng chẳng thể bù đắp nổi những tổn thương gây cho nó… Vậy nên… mong … nhất định chăm sóc cho con bé.”

 

“Nếu về chuyện của Hạ Viễn… là khó .”

 

Bà nghẹn lời, im lặng vài giây, cuối cùng vẫn nhịn , cất giọng cầu xin:

thể… để cho ông một con đường sống ?”

 

chịu cảnh giam cầm cả đời… cũng còn hơn là lấy một tia hy vọng.

 

Bởi vì, từng một thời, Phó Hạ Viễn đối xử với bà .

Nhất là khi bà một một đến Đồng Thành, chính đàn ông đó cho bà nhiều sự giúp đỡ.

 

Có lẽ, nếu năm đó Phó Hạ Viễn, gả nhà họ Phó, bà sẽ chẳng bao giờ thế nào là hạnh phúc mãn nguyện.

 

Giờ đây, nhà họ Phó lâm cảnh khốn khó, Phó Hạ Viễn thì bặt vô âm tín, đang cảnh sát thành truy nã.

Mà điều duy nhất bà thể cho ông … cũng chỉ đến thế.

 

Lục Hà thấy giọng khép nép, đầy van xin của phụ nữ trong điện thoại, trầm mặc một lúc, đáp lời, chỉ lạnh lùng dập máy.

 

Bầu trời đêm bên ngoài từ khi nào càng thêm u tối.

 

Anh yên thêm một lát, trở phòng bệnh.

 

Lúc đến nơi, phát hiện Từ Tư Dung tỉnh .

 

Bà đang ở đầu giường, ánh mắt thất thần, đờ đẫn vô hồn, sắc mặt tái nhợt, đầy vẻ tiều tụy.

 

Lục Hà nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh, bước chậm về phía đầu giường, mặt bà, nhẹ giọng gọi:

“Mẹ.”

 

Từ Tư Dung lúc mới phản ứng , bà khẽ chớp mắt, ngẩng đầu đàn ông đang mặt , hiểu vì , vành mắt bỗng ửng đỏ.

 

Bà mở miệng, giọng khàn đặc và khô khốc:

“Lục Hà…”

 

Biết bao cảm xúc dồn nén trào lên khiến lồng n.g.ự.c như nghẹn thở.

 

Lục Hà nhẹ “ừ” một tiếng.

 

Anh hỏi:

“Còn chỗ nào khỏe nữa …”

 

Chưa hết câu, một lời xin cắt ngang:

“Xin .”

 

Từ Tư Dung nắm c.h.ặ.t t.a.y , nước mắt rơi lã chã, đầy tự trách và ân hận:

“Lục Lâm… là đúng… Mẹ lẽ nên sớm nhận sự thật… Lúc đó nên đổ hết cái c.h.ế.t của em con lên đầu con, còn chịu tin những lời con … là của , tất cả đều là của …”

 

Năm đó, khi tin Lục Lâm thiêu chết, bà thể nào chịu đựng nổi nỗi đau mất con, sống những tháng ngày như trong địa ngục. Mọi cảm xúc tiêu cực, bà đều trút lên Lục Hà. Nhiều khi, những lời tổn thương cứ thế bật khỏi miệng, chẳng kịp suy nghĩ.

 

quên… quên rằng lúc , Lục Hà cũng chỉ là một đứa trẻ, mới trải qua một vụ bắt cóc kinh hoàng.

 

Mỗi ngày, bà chỉ đắm chìm trong nỗi đau mất con, còn tâm trí để quan tâm đến Lục Hà. Sau đó, Lục Kình Viễn đột quỵ qua đời, liên tiếp những cú sốc khiến bà càng thể lo cho .

 

Đợi đến lúc bà bừng tỉnh, đầu quan tâm con trai thì… muộn.

 

Lúc , Lục Hà tự nhốt trong thế giới riêng, hai con ngày càng xa cách.

 

Dù sống chung một mái nhà, mỗi ngày đều chạm mặt, nhưng Từ Tư Dung nhận Lục Hà càng lúc càng ít , bức tường giữa họ ngày càng dày.

 

Ban đầu, bà tưởng Lục Hà chỉ là đang giận, chờ thêm một thời gian quan hệ hai con sẽ trở như cũ.

đó… khi bà phát hiện sự tồn tại của “Lục Ly”, bà mới ý thức chuyện nghiêm trọng đến mức nào.

 

Nói đến đây, bà lẽ vì quá xúc động và đau đớn, nước mắt ngừng tuôn rơi.

 

Lục Hà lo lắng cho sức khỏe của bà, nhíu mày:

“Mẹ… bình tĩnh một chút.”

 

Từ Tư Dung đ.ấ.m ngực, cảm giác đau nhói lan khắp ngực, tiếng nghẹn ngào mà đầy giằng xé:

“Là đúng… là sai … Kẻ g.i.ế.c c.h.ế.t em con rõ ràng ở ngay mắt, mà chẳng gì…”

 

Lúc , bà thể lọt bất kỳ lời nào khác.

 

Ánh mắt Lục Hà tối sẫm như màn đêm mùa đông, lạnh đến thấu xương.

 

Anh nhấn chuông gọi bác sĩ, bác sĩ lập tức đến tiêm cho bà một liều an thần. Phải mất một lúc, bà mới dần dần bình tĩnh .

 

Đợi đến khi tâm trạng Từ Tư Dung định , bác sĩ dặn dò vài câu rời khỏi phòng bệnh.

 

Lục Hà bên giường, lặng lẽ vì thuốc.

 

Môi mím chặt thành một đường thẳng, thốt một lời.

 

 

Ở Vancouver, mặt trời dần ló dạng từ đường chân trời, ánh sáng ban mai bắt đầu lan tỏa.

 

Đông Hạ vẫn đang tĩnh dưỡng trong bệnh viện.

Cô cũng một tin tức từ trong nước: Hà Chí Thành bắt, Phó Hạ Viễn đang truy nã khắp nơi, vụ án năm xưa tưởng như chôn vùi khui điều tra từ đầu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-166-toi-nhin-giong-trai-bao-den-the-sao.html.]

gọi cho Lục Hà – đoán rằng lúc nhất định đang bận rộn đối phó với truyền thông và cảnh sát, sợ phân tâm.

 

Hiện giờ, tội ác của Hà Chí Thành và Phó Hạ Viễn đều phơi bày, thêm đó là áp lực từ dư luận và xã hội, e rằng bọn họ khó mà rửa sạch tội .

 

Chỉ điều…

 

Vụ bắt cóc nhà họ Lục năm xưa lật , cũng đồng nghĩa với việc – Lục Hà sẽ một nữa đối diện với ký ức đen tối chôn sâu trong lòng.

 

Cô lo lắng.

 

Lo lắng điều gì? Lo chính là thời khắc then chốt , nhân cách thứ hai trong cơ thể Lục Hà sẽ một nữa xuất hiện, chiếm lấy cơ thể và ý thức của .

 

Là bác sĩ, cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai — việc nhân cách phụ xuất hiện thường xuyên, nghĩa là gì.

 

Lúc Tống Lâm Viên đến, mang theo một bó hoa cúc họa mi. Vừa cửa, thấy phụ nữ ngẩn ngơ khung cửa sổ, thoáng khựng một chút, lập tức lấy vẻ bình thường.

 

Anh đoán rằng, cô đang lo lắng cho chuyện trong nước.

 

Sau khi phòng, Tống Lâm Viên lời nào, thẳng đến bình hoa, rút bỏ bó hoa tàn úa, bằng những đóa cúc họa mi thanh nhã mang đến.

 

“Đêm qua ngủ ngon ?”

 

Nghe thấy giọng truyền đến từ phía , Đông Hạ mới sực hồn.

 

Cô chậm rãi xoay , cẩn thận để tránh động đến vết thương, ánh mắt rơi Tống Lâm Viên đang ở ghế sofa, chỉnh sửa bó hoa một cách chăm chút.

 

Cô nhàn nhạt : “Hôm nay đến sớm hơn hôm thì .”

 

Tay đang cầm kéo cắt tỉa của Tống Lâm Viên thoáng khựng , gương mặt vẫn là nụ bất cần đời như thường lệ: “Sao , sớm gặp chẳng là điều ?”

 

Đông Hạ xuống mép giường, mắt đối mắt với .

 

Sau một hồi im lặng, cô bình tĩnh hỏi: “Có tìm ?”

 

nhận — mấy ngày nay, lực lượng bảo vệ trong bệnh viện tăng cường rõ rệt. Nếu chuyện gì, thì chắc chắn sẽ động thái như .

 

Tống Lâm Viên ngờ cô nhạy cảm đến thế. Anh khựng trong giây lát, ngước mắt cô, khẽ cong môi: “Đừng nghĩ ngợi lung tung, cứ yên tâm dưỡng bệnh.”

 

Anh ngừng vài giây, cúi đầu tiếp tục cắt hoa, giọng nhẹ như : “Dựa tốc độ hiện giờ, chắc là nhanh thôi, sẽ đến đón cô về.”

 

Đông Hạ khẽ sững .

 

lúc , bên ngoài vang lên những tiếng ồn ào.

 

Gần như ngay lập tức, Tống Lâm Viên siết chặt cây kéo trong tay, ánh mắt lạnh rõ rệt.

 

gõ cửa.

 

Tống Lâm Viên cất giọng: “Vào .”

 

Một vệ sĩ bước , ở cửa, hạ giọng báo cáo: “Cậu Tống, bên ngoài một phụ nữ đến tìm cô Hứa, đang gây ầm ĩ ở ngoài đó.”

 

Phụ nữ?

 

Đông Hạ sững sờ trong hai giây, bật thốt: “Cô tên gì?”

 

Cô chống tay dậy, định ngoài xem .

 

Vệ sĩ suy nghĩ một chút, đáp thành thật: “Hình như cô tên là Hình Tinh. Cô Hứa, cô quen đó …”

 

Chưa dứt lời, phía Tống Lâm Viên bỗng vang lên một tiếng cạch.

 

Chiếc kéo rơi xuống bàn kính.

 

Tống Lâm Viên lập tức bật dậy khỏi ghế, sắc mặt phức tạp, ánh mắt quét về phía Đông Hạ — lúc lên.

 

Anh : “Để xem.”

 

“Ê…”

 

Đông Hạ gì đó, nhưng bước nhanh khỏi phòng, biến mất khỏi tầm mắt.

 

 

Bên ngoài, Hình Tinh bao nhiêu công sức mới tìm nơi , ngờ chặn ở ngoài cửa. Lúc , cô cực kỳ khó chịu, khoanh tay, đợi với vẻ mặt đầy bực bội.

 

ngờ đón là… Tống Lâm Viên.

 

Anh vẫn thích ăn mặc nổi bật như xưa, dáng cao ráo, khuôn mặt tuấn tú với đường nét sắc sảo. Trên môi vẫn là nụ như như khiến khó lòng phân biệt là thật trêu chọc.

 

Anh sải vài bước là mặt cô.

 

Hai bốn mắt vài giây, ánh mắt đàn ông sâu như biển, như mang theo lực hút khiến tim Hình Tinh bỗng đập lệch nhịp.

 

Cô buông tay khỏi tư thế khoanh tay, phần lúng túng, vô thức siết lấy quai túi đeo lưng, nhíu mày hỏi: “Đông Hạ ?”

 

Tống Lâm Viên gương mặt xinh mặt, môi mím chặt một lúc khẽ nhếch: “Sao ? Không nhớ ?”

 

Giọng trầm thấp, mang theo chút giễu cợt.

 

Hình Tinh ngẩn , thẳng mắt vài giây vẫn cứng giọng lặp : “Đông Hạ ?”

 

Tống Lâm Viên đối diện với đôi mắt giận sốt ruột của cô, khẽ cong môi, từ từ bước gần.

 

Chỉ cần gần, khí thế mang đầy hormone nam tính liền ập đến.

 

Tim Hình Tinh thịch một tiếng.

 

Cô theo phản xạ lùi về , cau mày: “Anh… định gì?”

 

Tống Lâm Viên chằm chằm gương mặt lúng túng của cô, nửa nửa , từng bước từng bước ép cô đến khi lưng dính sát tường, kẹp giữa vách tường lạnh lẽo và lồng n.g.ự.c nóng bỏng của .

 

Anh cúi đầu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt ở cự ly cực gần.

 

Hình Tinh còn đường lui, cố gắng giữ bình tĩnh, ngước lên đối mặt.

 

Tống Lâm Viên giơ tay, khẽ nâng cằm cô lên, giọng trầm khàn đầy hàm ý:

“Ngủ xong là chạy? giống trai bao đến thế ?”

 

Loading...