- Dạy học là bổn phận của giáo viên mà thầy. Chút chuyện em ngại . – Giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.
- Phải, , thầy đúng. – Thầy Thắng vỗ vai hề hề.
Thật ông chẳng quan tâm việc Quốc Hy mệt , mà chỉ đang lo cho túi tiền của . Dù mới về trường vài ngày, nhưng ông bọn học sinh kháo về lối giảng dạy ngắn gọn mà dễ hiểu của . Ông chỉ lo đến lúc mở lớp luyện thi cho khối 12, học sinh sẽ đổ xô qua đó, còn lớp của ông thì…
Đang chuyện thì Quốc Hy chợt thấy hai bóng dáng quen thuộc. Đó là Tiêu Hà đang nắm tay Trúc Quỳnh, cả hai cắm đầu chạy như bay về phía cổng trường.
Khóe môi khẽ nhếch lên. Lần nào bắt gặp Tiêu Hà, cũng thấy cô đang chạy. Không lúc cô cầm cây violin sẽ thế nào nhỉ? đoán sẽ chẳng thục nữ hơn là bao.
Thầy Thắng theo ánh mắt Quốc Hy, dừng chiếc ô tô của đang đậu gần đó. Ông liền một cách tự cao, vỗ vai .
- À, chiếc xe đó là của đấy. Cũng khá đắt, nhưng nếu thầy chăm chỉ như thì sớm muộn gì cũng sở hữu một con xe thế thôi.
- Vâng, em xin phép về . – Quốc Hy gật đầu, bước thẳng đến chiếc xe của , mở cửa, .
Thầy Thắng sững , theo chiếc xe rời , cảm giác như tạt nguyên gáo nước lạnh mặt.
- Còn trẻ như thế mà ô tô riêng ? Cũng khá đấy, khá đấy… – Ông lầm bầm, nhưng nụ cứng đờ.
Ở trong xe, Hữu Thiên cũng theo chiếc xe lăn bánh, ánh mắt đầy bất ngờ. Có thể thầy Thắng , nhưng thì rõ con xe đó giá trị nhỏ. Phải chăng xuất của thầy hề bình thường?
Buổi tối, Quốc Hy đang bàn việc. Ngón tay lướt bàn phím laptop, ánh mắt chăm chú giáo án đang soạn dở. Không gian yên tĩnh chỉ tiếng gõ phím lạch cạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-43-than-phan-khong-tam-thuong-1.html.]
Bỗng điện thoại rung lên, màn hình hiển thị hai chữ “Mẹ yêu”. Quốc Hy khẽ thở dài, đặt bút xuống nhấc máy.
- Con trai của ! Con đang gì đấy? – Giọng Thục Quyên vang lên đầy hào hứng.
- Con đang soạn giáo án. Khuya ngủ?
- Mẹ nhớ con chứ ! – Bà phụng phịu. – Con ăn uống đầy đủ ? Ở đó ai bắt nạt con trai cưng của ?
Quốc Hy bật . Anh hai mươi hai tuổi mà vẫn xem như nhóc mười tuổi.
- Con mà, đừng lo. Các đồng nghiệp của con đều .
- Ừm, thì yên tâm ! – Bà gật gù, đột nhiên giọng tràn đầy phấn khích. – À, tuấn tới sẽ xuống dự lễ khai giảng ở trường con!
Quốc Hy giật , suýt phun ngụm nước trong miệng.
- Sao? Mẹ gì cơ?
- Thì xem con trai khi thầy giáo sẽ như thế mà! Mới nghĩ đến thôi là thấy phấn khích , nhớ đến thời gian dạy đây của quá mất! – Thục Quyên tít mắt.
- Mẹ ... – Quốc Hy xoa thái dương. – Chỉ là một buổi lễ khai giảng thôi mà, với hôm đó, con chỉ ở thôi, lên phát biểu gì mà...
- Không quan trọng! Quyết định thế nhé! Hôm đó con lo ăn mặc cho chỉnh tề, chải đầu chải cổ cho trai đấy. – Thục Quyên tuôn một tràng, cúp máy ngang, cho Quốc Hy cơ hội phản đối.
Quốc Hy thở dài, đặt điện thoại xuống bàn, khẽ lắc đầu. Anh nên chuẩn tinh thần cho ngày khai giảng nhỉ? Một khi đến, e là sẽ chuyện náo loạn cho xem.