Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 23: Nữ Hiệp Sĩ - 1

Cập nhật lúc: 2025-07-05 03:36:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Hà giả vờ lơ đãng, chống tay lên má.

- Có gì mà không, chuyện này có liên quan gì đến mình đâu.

Trúc Quỳnh cười khẽ, huých nhẹ tay Tiêu Hà.

- Ừ ha, cậu đã không còn thích Nhật Khánh từ lâu rồi mà. Haizz, tiếc thật đấy, nếu không thì mình cũng muốn xem cảnh hai nữ thần lớp mình tranh giành một nam thần thế nào.

Tiêu Hà lườm Trúc Quỳnh một cái.

- Có muốn mình đánh cậu thay vợ của A Dao không?

Tiêu Hà dứt lời, cả ba cùng bật cười vui vẻ.

Thấy trên bức tường gần đó có dán mã QR để kết nối Wi-Fi, Trúc Quỳnh vui vẻ cầm điện thoại đi đến quét mã. Bất ngờ một nhóm ba cô gái từ đâu lao tới, đ.â.m sầm vào Trúc Quỳnh khiến cô loạng choạng rồi ngã xuống đất.

Tiêu Hà và Phương Ny giật mình, nhanh chóng chạy lại đỡ cô bạn. Chưa kịp hỏi han gì thì một trong ba cô gái kia đã trừng mắt, giọng đầy bực tức.

- Mày không có mắt à? Đi đứng kiểu gì vậy?

Trúc Quỳnh cau mày, giọng điệu hơi bất mãn nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

- Là mấy cậu va vào tôi trước mà?

- Mày còn cãi nữa hả? – Một cô gái khác khoanh tay, hất hàm thách thức. – Rõ ràng là mày không nhìn đường rồi đ.â.m vào bọn tao trước.

Tiêu Hà nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh nhạt, không muốn đôi co với loại người này nên cô kéo nhẹ tay Trúc Quỳnh, nhẹ giọng.

- Thôi, đừng chấp với bọn họ làm gì. Không đáng đâu.

Dù vẫn rất tức giận nhưng Trúc Quỳnh cũng không muốn làm to chuyện, đành miễn cưỡng gật đầu. Cô hít sâu một hơi, nói với giọng nhẫn nhịn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-23-nu-hiep-si-1.html.]

- Tôi xin lỗi vì đã bất cẩn.

Cô gái dẫn đầu khẽ nhếch môi, như thể vừa giành chiến thắng. Cô ta lườm nhóm Tiêu Hà một cái rồi ra hiệu cho đồng bọn rời đi.

Nhóm Tiêu Hà cũng quay lại chỗ ngồi, nhưng vừa đến nơi thì Trúc Quỳnh bỗng hốt hoảng kêu lên.

- Khoan đã... túi xách của mình đâu rồi?

Tiêu Hà lập tức quan sát xung quanh, nhanh chóng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Không nói không rằng, ánh mắt sắc bén nhìn về hướng đám người vừa rời đi, rồi không chần chừ mà đuổi theo. 

Đúng lúc ấy, Đức Thành đang thảnh thơi đi tới, tay cầm ly trà sữa mới mua. Còn chưa kịp bước vào quán thì đã thấy Tiêu Hà lao ra với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó.

- Đi với tôi nhanh lên! – Cô chụp lấy cổ tay cậu, quát.

- Ơ... Đi đâu cơ? Khoan đã, trà sữa của tôi! – Đức Thành hốt hoảng giữ chặt ly trà sữa như báu vật.

- Trà đào với trà sữa gì nữa? Túi xách của Trúc Quỳnh bị mất rồi! – Tiêu Hà giật mạnh cánh tay cậu kéo đi, không cho cậu phản kháng.

Đức Thành tròn mắt, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã bị lôi đi xềnh xệch. Cậu quýnh quáng giơ ly trà sữa lên cao, cố gắng giữ nó không bị đổ.

- Chậm... chậm thôi, tôi còn chưa khởi động giãn cơ mà! – Cậu la lên.

- Câm miệng! Chạy nhanh lên!

Lúc này, Quốc Hy vừa bước ra từ cửa hàng tiện lợi gần đó, thì bất ngờ nhìn thấy một cảnh tượng lạ lùng ngay trước mắt.

Một cô gái nhỏ nhắn đang lôi xềnh xệch một chàng trai cao lớn chạy thục mạng, còn chàng trai thì vừa chạy vừa giơ cao ly trà sữa như bảo vệ báu vật của đời mình.

Khóe môi Quốc Hy khẽ giật. Cảnh này có hơi buồn cười thì phải? 

Anh nheo mắt, nhận ra cô gái chính là người hôm qua đã hiểu lầm anh ở quán. Đôi mày anh hơi nhíu lại, có vẻ như cô nàng này khá ưa gây chuyện thì phải.

Vốn định mặc kệ, nhưng khi thấy cô gái xông thẳng vào một con hẻm, nét mặt đầy giận dữ, Quốc Hy lại cảm thấy tò mò. Anh có linh cảm sắp có chuyện không hay xảy ra nên lặng lẽ đi theo. 

Loading...