Quốc Hy nhếch môi cười khẩy. Giọng anh trầm xuống, cứng rắn.
- Tôi không có lỗi, sao phải xin lỗi?
- Làm chuyện đáng xấu hổ xong còn chối? Anh nghĩ anh là ai? Đừng tưởng ăn mặc lịch sự thì muốn làm gì cũng được! - Cô gái bị rách váy quát lớn.
- Không xin lỗi đúng không? – Tiêu Hà hít một hơi sâu, giọng nói có phần đanh thép hơn. - Đừng tưởng chỉ vì tôi là con gái mà không dám làm lớn chuyện. Nếu không chịu nhận lỗi ngay bây giờ, tôi sẽ gọi quản lý và báo công an.
- Gọi đi. Tôi cũng muốn xem công an sẽ giải quyết thế nào. – Quốc Hy nhìn thẳng vào Tiêu Hà, giọng anh trầm thấp, nhấn mạnh từng từ như khiêu khích.
Đúng lúc ấy, chị Huyền – chủ quán ăn – vội vàng bước đến, cố gắng xoa dịu tình hình.
- Có chuyện gì vậy em?
Tiêu Hà quay sang chị Huyền, kể lại mọi chuyện theo góc nhìn của mình. Trong lúc đó, Quốc Hy đứng im, cố giữ bình tĩnh nhưng không giấu được sự bực bội.
Cả quán đổ dồn ánh mắt về phía anh, vừa tò mò vừa phán xét.
Chị Huyền quay sang nhìn anh với ánh dò xét.
- Quý khách, anh thật sự làm vậy ạ?
Quốc Hy hít sâu, cố giữ bình tĩnh.
- Không có. Là do váy của cô ấy bị vướng vào móc treo đồ. Tôi chỉ định tiến lại nhắc nhở thì cô ấy đột nhiên bước đi khiến tà váy bị rách.
- Hừ ! Tôi lại nghĩ là do anh cố tình mắc váy của chị ấy vào thì có. – Tiêu Hà chế giễu.
Quốc Hy trừng mắt nhìn Tiêu Hà, nhấn giọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-20-oan-uong-2.html.]
- Rốt cuộc cô có đang nói lý lẽ không vậy? Tôi đã giải thích hết lời mà cô cứ quy chụp cái danh biến thái lên người tôi là sao? Không lẽ nhìn mặt tôi giống kẻ đồi trụy đến vậy à?
Tiêu Hà khoanh tay, nhướn mày.
- Anh đã làm thì hẳn cô ấy mới cảm nhận được. Chẳng lẽ váy rách lại đổ lỗi cho cái giá treo đồ vô tri?
Quốc Hy cười khẩy, giọng cứng rắn.
- Cô à, nếu tôi thực sự làm vậy, thì cô nghĩ tôi còn đứng đây để cãi lý được sao?
Cô gái rách váy lúng túng, không biết phản ứng thế nào, ngập ngừng nói.
- Tôi... cái này... tôi cũng không chắc nữa...
Quốc Hy chỉ tay về chiếc camera trên tường.
- Vậy thì kiểm tra camera an ninh xem lời tôi nói là thật hay giả. – Quốc Hy nhìn thẳng vào cô gái và Tiêu Hà, giọng thách thức.
Từ lúc đầu anh đã định đề nghị làm vậy, nhưng hai cô gái trước mặt cứ liên tục chặn họng anh, không để anh có cơ hội minh oan. Thật là tức c.h.ế.t anh mà.
- Thật xin lỗi anh, cái camera đó đã hỏng từ mấy ngày trước, tôi vẫn chưa có thời gian bảo thợ đến sửa, cho nên... – Chị Huyền ái ngại, cúi đầu nhỏ giọng.
- Không cần! – Tiêu Hà cắt ngang, giọng đầy nghiêm nghị. – Cứ nhìn thái độ này của anh ta là biết chẳng phải người đàng hoàng.
Quốc Hy nhìn Tiêu Hà, nét mặt thoáng giễu cợt.
- Cô nghĩ chỉ cần nhìn thái độ là kết luận được một con người sao? Nếu cô muốn rõ ràng, sao không đi điều tra kĩ lưỡng? Hay cô chỉ giỏi đứng đây phán xét?
- Thôi nào. Mọi người bình tĩnh một chút. – Tiêu Hà chưa kịp đáp, chị Huyền đã vội lên tiếng xoa dịu.