Ngày hôm đó, Quốc Hy vừa chuyển đến khu phố mới.
Sau khi hai anh em dọn dẹp đồ đạc và sắp xếp mọi thứ trong căn nhà thuê, Quốc Hy đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi quay sang anh trai, đề nghị.
- Anh à, lúc trước em đi dạo quanh đây, thấy có một quán ăn nhỏ khá sạch sẽ, ấm cúng. Chúng ta đến đó ăn tối, hôm nay em mời, coi như chúc mừng tân gia và khởi đầu mới.
Tuy cả hai đều là thiếu gia của một tập đoàn lớn, nhưng lối sống của họ lại giản dị đến bất ngờ. Thay vì chọn những nhà hàng sang trọng, hai anh em luôn ưu tiên các quán ăn đơn giản, mộc mạc.
Khi hai người vừa đến quán ăn và chọn được một góc ngồi khá vắng người, điện thoại Quốc Vinh bất ngờ reo lên. Anh nhíu mày nhìn màn hình, bắt máy, và chỉ vài giây sau đã phải đứng dậy.
- Xin lỗi em, anh phải về lại thành phố gấp. Công ty vừa báo có chuyện cần anh giải quyết. Hôm nay anh phải cho em leo cây rồi. – Quốc Vinh nhìn Quốc Hy với ánh mắt tiếc nuối.
Quốc Hy thoáng thất vọng, nhưng anh nhanh chóng nở một nụ cười, nhẹ nhàng trấn an anh trai.
- Không sao đâu, công việc quan trọng. Hôm khác em mời anh cũng được.
Quốc Vinh gật đầu, vỗ nhẹ vào vai Quốc Hy.
- Lần sau anh sẽ bù. À, khi nào rảnh anh sẽ đưa mẹ xuống thăm em. Em ở đây nhớ tự chăm sóc bản thân cho tốt. Có gì cứ gọi cho anh.
- Em biết rồi. Anh cứ yên tâm. Anh về cẩn thận.
Quốc Hy đứng nhìn chiếc xe của anh trai lăn bánh rời khỏi quán, dần khuất hẳn sau góc tường.
Một cảm giác trống trải thoáng qua. Anh nhanh chóng hít thở sâu, nén lại sự lạc lõng rồi bước vào quán ăn.
Dùng bữa xong, Quốc Hy đang đợi phục vụ đến thanh toán thì anh chú ý đến một cô gái đang tựa vào cây cột phía trước, vừa nói chuyện điện thoại vừa khẽ xoay người, không nhận ra tà váy lụa dài của mình bị gió từ chiếc quạt thổi bay và vướng vào một cái móc trên giá treo đồ ngay bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-19-oan-uong-1.html.]
Quốc Hy đứng dậy, định tiến lại gần nhắc nhở, nhưng lúc này cuộc gọi kết thúc, cô gái bước đi và bất ngờ tiếng “xoạt” vang lên.
Một phần tà váy mỏng bị giật mạnh và rách toạt, để lộ đôi chân trắng muốt.
Quốc Hy bối rối chưa kịp lên tiếng thì ánh mắt hai người chạm nhau. Trong một giây im lặng kì lạ, cô gái bất ngờ hét lên.
- Đồ biến thái!
Tiếng hét của cô gái ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong quán, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.
Tiêu Hà đang đứng gần đó, lập tức chạy đến, ánh mắt sắc lạnh quét qua Quốc Hy, rồi quay sang cô gái. Cô vội tháo chiếc tạp dề trên người đưa cho cô gái che lại phần váy bị rách.
- Anh vừa làm gì cô ấy? – Tiêu Hà nghiêm giọng hỏi, đôi mắt không rời khỏi Quốc Hy.
Quốc Hy chưa kịp phản ứng, ánh mắt nghiêm nghị của Tiêu Hà làm anh khó chịu.
Tình huống trớ trêu khiến anh cảm thấy mình không chỉ bị hiểu lầm mà còn bị vu oan. Anh siết chặt tay, cố kiềm cơn bực bội.
“Thật là đen đủi”, anh thầm nghĩ.
- Tôi không làm gì cả, chỉ là…
Quốc Hy bình tĩnh đáp, nhưng lời nói của anh bị ngắt ngang.
- Rõ ràng là anh ta đã giở trò gì đó với chiếc váy của tôi và còn nhìn chằm chằm vào chân tôi nữa! – Cô gái bị rách váy giận dữ chỉ tay vào anh, giọng run rẩy vì xấu hổ.
Tiêu Hà liếc nhìn Quốc Hy một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy khinh bỉ.
- Ăn mặc cũng ra dáng người tử tế, mặt mày lại sáng láng thế này, sao lại đi làm chuyện hèn hạ như thế? Anh mau xin lỗi cô ấy đi. – Giọng cô lạnh lùng, không chút nể nang.