Lúc bước ra khỏi quán, cô khựng lại khi thấy Nhật Khánh vẫn còn ngồi trên chiếc ghế đá gần đó. Ánh đèn đường hắt lên bóng dáng cậu, tạo nên một cảm giác vừa xa lạ, vừa thân thuộc đến đau lòng.
Nghe tiếng bước chân, Nhật Khánh ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
- Cậu chưa về sao? – Tiêu Hà ngập ngừng hỏi.
- Mình đợi cậu. – Nhật Khánh mỉm cười, giọng điệu vẫn trầm ổn như ngày thường.
Trái tim Tiêu Hà chợt loạn nhịp. Cô nắm chặt bàn tay, cố gắng kiềm chế những cảm xúc hỗn độn đang trào dâng trong lòng.
- Đợi... đợi mình sao? – Cô hỏi lại, trong lòng có chút mong chờ.
- Phải. Mình có chuyện muốn nói với cậu.
Tiêu Hà nhìn cậu, trong lòng dấy lên nỗi bất an khó tả. Nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh, chờ cậu lên tiếng.
- Thật ra... mình và Thanh Ngọc đang hẹn hò.
Câu nói nhẹ bẫng, nhưng lại như mũi tên cắm thẳng vào tim cô.
Tiêu Hà cảm giác như có bàn tay vô hình siết chặt trái tim mình, khiến hơi thở trở nên khó khăn. Mặc dù bản thân đã phần nào đoán được, nhưng khi chính miệng Nhật Khánh thừa nhận, cô vẫn không thể ngăn trái tim nhói đau.
Cô mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng cổ họng như bị chặn lại.
Nhật Khánh không nhận ra sự mất mát trong ánh mắt cô, chỉ tiếp tục nói với giọng điềm tĩnh.
- Chuyện hôm nay... mong cậu đừng kể với ai khác. Thanh Ngọc không muốn bị bàn tán về chuyện riêng tư, nên bọn mình muốn giữ kín mối quan hệ này. Cậu giúp mình được không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-17-trai-tim-khong-thuoc-ve-co-1.html.]
Tiêu Hà siết chặt mép áo khoác, đầu óc trống rỗng. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo chút lạnh lẽo len lỏi vào tim cô.
Cô nuốt xuống cảm xúc nghẹn ngào, nở một nụ cười gượng gạo.
- Mình biết rồi... cậu đừng lo.
Nói xong, cô lập tức quay người rời đi. Càng đi xa, bước chân cô càng gấp gáp hơn. Cô không dám quay đầu, cũng không dám dừng lại.
Khi cảm thấy đã đủ xa, Tiêu Hà mới từ từ buông lỏng bàn tay. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm vào lớp áo khoác cô đang mặc.
Hóa ra từ trước đến giờ, chỉ có cô tự ảo tưởng về tình cảm của Nhật Khánh dành cho mình. Những lời nói, những hành động, cả ánh mắt dịu dàng ấy – thứ mà cô từng xem là đặc biệt, thực chất chỉ là sự tử tế mà anh dành cho một người bạn.
Tiêu Hà lặng lẽ bước vào nhà, trong lòng nặng trĩu những cảm xúc không thể gọi tên. Vừa khép cánh cửa lại, cô đã nghe thấy giọng nói rôm rả của Minh Quân vang lên.
- Em về rồi à? Anh kể em nghe, hôm nay anh đi với đám bạn vui lắm. À, có đứa còn nhờ anh làm mai em cho hắn nữa đấy! – Minh Quân khoanh tay, dựa vào cầu thang, vẻ mặt tràn đầy hứng khởi khi kể chuyện.
Tiêu Hà không đáp, chỉ cởi giày rồi lặng lẽ bước lên phòng.
Minh Quân thấy lạ nhưng vẫn tiếp tục bám theo, miệng không ngừng luyên thuyên.
- Mà này, trong nhóm anh có một đứa làm pha chế siêu giỏi luôn, hôm nào anh dẫn em đến thử nhé. Nói thật, em mà gặp nó chắc cũng phải mê mẩn cho coi...
Giọng anh bỗng chững lại khi nhận ra đôi vai nhỏ bé trước mặt đang run lên từng đợt.
- Tiêu Hà, em sao vậy? – Minh Quân nhíu mày, vội vàng tiến đến, đặt tay lên vai em gái.
Vừa dứt lời, Tiêu Hà bất ngờ lao vào lòng anh, siết chặt tấm lưng anh như muốn tìm kiếm chút hơi ấm an ủi.
Minh Quân hoảng hốt, chưa kịp phản ứng thì đã nghe tiếng khóc nức nở vang lên. Đứa em gái mạnh mẽ, lúc nào cũng tỏ ra kiên cường trước mặt anh, lúc này lại run rẩy như một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi.