Sửa soạn xong xuôi, cả đám rồng rắn kéo xuống hội trường. Bầu khí bên ngoài rộn ràng với tiếng nhạc, tiếng rôm rả và những bộ váy áo sặc sỡ lướt qua như sóng màu.
Ngay khi bước cửa, Trúc Quỳnh tinh mắt phát hiện hai bạn đang chụm đầu bên chiếc điện thoại, xem gì mà mặt mày nghiêm túc như họp khẩn.
- Đức Thành! Hữu Thiên! - Trúc Quỳnh giọng hồ hởi.
Cả hai lập tức ngẩng đầu hai bạn diễn.
Trúc Quỳnh tươi tắn như ánh bình minh trong bộ áo tứ màu hồng phấn, mái tóc b.úi gọn cài nhẹ một nhành hoa trắng.
Còn Tiêu Hà mang vẻ dịu dàng tựa mây trời đầu thu trong bộ áo tứ cách điệu màu xanh nhạt ôm sát lấy dáng thanh mảnh. Chiếc mấn đội đầu đính hoa khéo léo, vài sợi tóc mềm rũ xuống hai bên gò má càng khiến cô thêm phần nhẹ nhàng, thanh thuần.
Hai trai nhất thời thể thốt nên lời. Chỉ im lặng trong mộng như thôi miên. Thế giới xung quanh bỗng chốc dừng , chỉ còn hai thiếu nữ rực rỡ đang bước về phía họ.
- Sao hả? Giống tiên nữ hạ phàm ? – Phương Ny nhướn mày, khoanh tay n.g.ự.c đầy đắc ý.
Cả hai gật đầu theo bản năng, ánh mắt vẫn rời khỏi hai “tiên nữ” mặt, thần trí như bay về cõi mây xanh.
Hữu Thiên bước đến gần Tiêu Hà, nhưng còn kịp thốt nên lời thì từ phía , một bóng dáng lao đến như cơn gió.
- Con đây ! Mau ngoài chụp hình với nào! – Giọng Hữu Thiên đầy hưng phấn, một tay cầm điện thoại, tay xách cổ áo con trai kéo như xách cổ gà.
Đức Thành trợn mắt, kịp định hình thì cũng bạn lôi trượt theo phó nháy mà kịp kêu cứu. Hai cuốn như lá rụng trong bão, bỏ mặc hai “nàng tiên” đó tiếng.
Lúc Gia Hưng từ ngoài bước . Thấy bạn trai, mắt Trúc Quỳnh sáng rỡ, vội buông tay Tiêu Hà, xách váy chạy đến mặt .
- Anh ! – Cô mỉm , ngại ngùng lên tiếng. – Anh thấy hôm nay em thế nào?
Gia Hưng khựng , nhanh ch.óng nở nụ dịu dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-156-khong-nhin-ro-long-nguoi.html.]
- Ừ cũng đó. – Giọng Gia Hưng đều đều, chẳng khác gì đang khen một bạn học bình thường.
Nụ môi Trúc Quỳnh trở nên gượng gạo. cô nhanh ch.óng giấu ánh mắt lạc lõng, .
- Cảm ơn … chúng chụp một tấm hình nhé.
Gia Hưng liếc quanh, nhích gần, thì thầm.
- Chỗ đông , tiện lắm. Có gì tối về nhắn tin nha.
Nói , chẳng đợi cô đáp, lưng, thong thả tiến về phía đám nữ sinh lớp , vô tư như thể từng cuộc gặp ngắn ngủi .
Trúc Quỳnh đó, ánh mắt chùng xuống. Bàn tay vô thức siết nhẹ lấy vạt áo, vẻ rạng rỡ ban nãy cũng tan biến.
Tiêu Hà bước đến, khẽ chạm tay vai bạn, giọng giấu nổi sự chán ghét.
- Bạn trai mà đó ? Đến một câu khen đúng nghĩa còn buồn cho t.ử tế.
Phương Ny theo bóng lưng Gia Hưng, khinh bỉ.
- “Chỗ đông tiện”? Nghe mà ngứa tai ghê. Chụp hình với bạn gái là phạm pháp mà lén lút?
Trúc Quỳnh mím môi. Một thoáng ảm đạm lướt qua đôi mắt cô, nhưng cô vẫn cố nặn nụ , khẽ lắc đầu.
- Không … chắc tại ngại. Với … sợ bạn bè trêu chọc nên mới công khai.
Tiêu Hà cô bạn với ánh mắt chán đời. Cô thật rằng mặt Gia Hưng dày lắm, dày hơn cả mặt đường luôn chứ ở đó mà ngại.
- Cậu lúc nào cũng tìm lý do bào chữa cho . đến bao giờ mới chịu cho rõ thật lòng chỉ đang lợi dụng sự dễ dãi của ? – Tiêu Hà thở dài, cô bạn như một đứa trẻ chịu lớn.
Trúc Quỳnh trả lời, mặt , giấu ánh mắt ửng đỏ hàng mi khẽ rung.