Quốc Hy bật cười, giọng nói pha chút hài hước.
- Mẹ à, lương tháng của con không đủ để trả tiền nhà đâu. Con trai mẹ sẽ bị đuổi ra bụi đấy.
- Lo gì, có anh trai em đây, anh bao nuôi em. – Quốc Vinh khoát tay ra vẻ hào phóng.
- Vậy em còn ra ngoài tự lập để làm gì chứ? – Quốc Hy nhướn mày, trêu chọc anh trai.
Sau một buổi sáng bị kéo đi khắp cái trung tâm mua sắm, hai anh chàng đẹp trai cuối cùng cũng được giải thoát.
Về đến nhà, cả hai lập tức chui tọt vào phòng ngủ lấy lại sức. Bọn họ cảm thấy cơn nghiện mua sắm của phụ nữ thật đáng sợ biết bao.
Trong khi đó, Văn Thành đang ngồi xem hồ sơ trong thư phòng thì Thục Quyên bước vào, trên tay là chén yến chưng đường phèn.
- Bà về rồi à? Đã mua xong hết đồ chưa? – Văn Thành ngẩng đầu lên hỏi.
- Xong rồi. Hơn một tuần nữa là Quốc Hy chuyển xuống đó rồi. Tôi muốn đi theo xem sao, nhưng nó không chịu. – Thục Quyên đặt chén yến xuống, giọng có chút trầm buồn.
- Quốc Vinh nói sẽ đi cùng nó mà, bà lo làm gì. Cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi. – Văn Thành nói, giọng điệu bình thản.
Nói rồi, ông kéo ngăn bàn, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Thục Quyên.
- Bà đưa cái này cho Quốc Hy đi.
Thục Quyên hơi bất ngờ, nhưng rồi bật cười, giọng điệu châm chọc.
- Tôi nghe có người từng nói, sẽ không chu cấp dù chỉ một đồng mà?
Văn Thành đằng hắng một cái, giữ vẻ nghiêm nghị.
- Tôi là sợ bà xót cho nó, lo nghĩ rồi đỗ bệnh thôi, chứ không có ý gì khác.
Thục Quyên mỉm cười, cầm lấy tấm thẻ. Trong lòng bà hiểu rõ, ông không phải là người vô tâm, chỉ là sĩ diện và tính cách kiên định khiến ông không dễ dàng thể hiện cảm xúc.
Bầu trời dần ngã về chiều. Những đám mây trắng muốt khi sáng giờ đã được nhuộm một màu đỏ sẫm. Trong phòng, Tiêu Hà đang loay hoay xếp lại đống sách vở thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-15-chuyen-ba-nguoi-1.html.]
Cô mở cửa ra, thấy Minh Quân đang đứng tựa vào vách, hai tay ung dung đút vào túi quần.
- Anh tìm em có việc gì? – Cô hỏi, ánh mắt nghi hoặc.
- Tối nay anh đi ăn với mấy đứa bạn. Em có muốn đi cùng không? – Minh Quân nhướn mày.
- Tối nay em đi làm thêm rồi. Không đi được đâu.
Minh Quân trợn mắt, nhìn em gái như thể vừa nghe chuyện động trời.
- Đi làm thêm sao? Em thiếu tiền hay thiếu nợ ai? Hay có âm mưu gì khác?
- Âm mưu cái đầu anh! – Cô gõ nhẹ vào trán anh trai. – Là chị Huyền, chị ấy mới mở quán ăn, đang thiếu người nên em qua giúp thôi. Dù sao cũng đang nghỉ hè rảnh rỗi, làm vừa g.i.ế.c thời gian, vừa kiếm được chút đỉnh.
- Nói thật đi, có phải quán đó có trai đẹp không? – Minh Quân nheo mắt đầy hoài nghi.
- Anh bớt nhiều chuyện đi! – Tiêu Hà cau mày, tóm lấy chiếc áo khoác rồi chạy ra ngoài.
- Nhớ về sớm đó! – Minh Quân gọi với theo, nhưng người đã mất hút.
Tiêu Hà đến quán khi trời đã sẩm tối. Cô vừa thay đồng phục xong, đang định bước ra quầy thì chị Huyền gọi lại.
- Tiêu Hà, bàn số mười vừa mới vào, em ra ghi món giúp chị nhé.
- Vâng, em đi liền đây!
Tiêu Hà cầm cuốn sổ nhỏ, bước đến bàn số mười. Nhưng vừa đến nơi, cô khựng lại trong thoáng chốc.
- Nhật Khánh? – Tiêu Hà gọi khẽ.
Nghe tiếng cô gọi, Nhật Khánh hơi ngạc nhiên, rồi nhanh chóng nở một nụ cười nhẹ.
- Trùng hợp thật, cậu làm ở đây à?
- Ừ đây là quán của bạn chị mình. – Tiêu Hà gật đầu, sau đó tò mò nhìn quanh. – Cậu đến đây một mình sao?
- Không, mình đi với cậu ấy.