Mưa Đông Hóa Ngày Xuân - Chương 36
Cập nhật lúc: 2024-11-19 11:00:30
Lượt xem: 249
Trong toàn bộ sự việc, người tức giận nhất dường như là phu nhân, bà ấy lúc cả nhà bị tịch biên tài sản thì bình tĩnh ung dung cho người hầu về quê.
Khi quyết định đến Ninh Cổ Tháp thì rộng lượng thản nhiên, khi phải ra mặt quán xuyến quán ăn thì lạc quan điềm tĩnh.
Một người tài giỏi như vậy, khi nghe tin con trai mình bị người hầu cũ mua về làm con rể còn có thể nói đùa, vậy mà khi nghe tin con trai phải đi ở rể nhà quyền quý, lại tức giận đến ngất xỉu.
Ông bà nội nhìn khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt đỏ hoe của phu nhân, còn có tiểu thư ủ rũ như cây héo, căn bản không nói nên lời trách móc hay chất vấn.
Phu nhân lại gắng gượng ngồi dậy, dặn dò ma ma, dẫn tiểu thư rời đi, bà đau buồn nhưng chân thành nói: "Con trai ta tham quyền phụ thế, không những không màng tới thể diện của cha mẹ, mà còn bội tín bạc nghĩa, không biết ơn, chúng ta không còn mặt mũi nào tiếp tục sống bám vào Đinh gia nữa, giờ sẽ rời đi."
Trương ma ma tuy không muốn nhưng vẫn đỡ phu nhân dậy, tiểu thư cũng thất thần đi tới dìu phu nhân, bà nội tiến lên ôm lấy tiểu thư đặt bên cạnh ông nội, đồng thời ngăn ma ma lại, ấn phu nhân ngồi xuống: "Con làm cái gì vậy?"
Phu nhân yếu ớt vẫn muốn đứng dậy, nước mắt như những hạt châu rơi lộp độp lên tay bà nội, bà muốn mở miệng nói nhưng bị bà nội ngăn lại: "Con đừng nói nữa, chuyện này có là gì đâu, đối với nhà con là chuyện lớn, nhưng ở chỗ chúng ta thì không phải, con đừng khóc nữa."
Ông nội cũng dắt tiểu thư đến bên giường an ủi: "Dịch nương, ta và bà nhà ta đã bàn bạc rồi, mỗi người có một số phận, Minh ca dù sao cũng là thiếu gia lớn lên ở kinh thành, có tiền đồ tốt hơn thì chúng ta cũng không thể bắt người ta ở lại đây mãi được. Biết đâu phủ tướng quân có thể giúp lão gia nhà con sớm ngày về kinh, con và A Miên cũng có thể sớm trở về hưởng phúc."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Phu nhân đưa tay lau nước mắt, luống cuống nói: "Nhưng mà...", liền bị bà nội cắt ngang:” Mẹ Đông Vũ chẳng phải cũng bỏ đi rồi đấy thôi, nó chẳng phải vẫn lớn lên bình an vô sự đó sao. Giờ chàng rể nó bỏ đi, chẳng lẽ nó không sống được nữa hay sao."
Phu nhân cuối cùng cũng lau khô nước mắt, nắm lấy tay ta, khôi phục giọng điệu quả quyết trước đây, nói với ông bà nội: "Từ nay về sau, ta, Cao Nguyên Dịch không còn con trai nữa, chỉ có hai đứa con gái là Đông Vũ và A Miên."
Ta thở dài một hơi thật dài, muốn đem hết những lời trong bụng ra ngoài theo hơi thở, cuối cùng vẫn chẳng nói gì. Chỉ khẽ thốt ra một chữ: "Được."
Ông bà nội hình như muốn nói gì đó, nhưng ta xua tay bảo họ nhanh chóng tìm mấy người đem đồ ăn đã chuẩn bị cho hôn lễ chia cho từng nhà, toàn là đồ ngon, không thể lãng phí được.
Ta xách thùng canh dê đã hết sạch đến trước mặt Bạch Hạc Thần, mặt đất trắng xóa một màu thật sạch sẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-36.html.]
Đầu óc ta dường như đã tỉnh táo hơn một chút, nhưng vẫn còn rất nhiều nghi vấn, trước đây ta hình như không phải là người hay nghi ngờ.
Ta luôn cảm thấy phủ tướng quân cố tình đưa đến một con dê sẽ không ỷ thế h.i.ế.p người, luôn cảm thấy thiếu gia có nụ cười cong cong mắt kia cùng lắm chỉ hư hỏng đến mức lười biếng, bảo ta bóc khoai lang rồi đút cho hắn ăn.
Ta luôn cảm thấy lời lão gia nói hôm nay như một cơn gió lạc đường.
Ta quyết định tự mình đi xem sao, đặt cái thùng dưới gốc Bạch Hạc Thần, nói với nó: "Ta muốn vào thành hỏi cho rõ ràng, nếu người phản đối thì nói một tiếng."
Cành cây thần Bạch Hạc lay động vài cái, nó không nói gì, được, vậy là ủng hộ ta đi rồi.
Trên cánh đồng không thấy một mảng xanh sót lại, bầu trời đen kịt như sà xuống, những hạt tuyết cứng và sắc nhọn đập vào mặt vào cổ.
Ta từng bước từng bước đi về phía trước, phía sau bỗng có một cái bóng nhỏ vừa chạy vừa sủa "gâu gâu" lao đến, hóa ra là con ch.ó vàng, trên người nó còn mặc một chiếc áo bông nhỏ, là bà nội làm cho nó để ăn mừng.
Ta ôm con ch.ó vàng, đi về phía thành Ninh An, không dám khóc, sợ nước mắt chảy ra sẽ đóng băng.
Không biết đã đi bao lâu, ta hình như nhìn thấy thành Ninh An rồi.
Sao giờ này mà cổng thành vẫn chưa đóng, có rất nhiều người từ trong thành ùa ra, hình như là đoàn người đi ăn cưới, phía sau còn có không ít binh lính.
Đợi đến khi ta tỉnh lại thì đã ở trong phòng mình ở Xuân Hàn Trai, vừa mở mắt ra đã thấy Anh thúc nhìn ta với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, còn có con ch.ó vàng nhảy lên rên ư ử.
Triệu Nhị Thiết bưng một bát thuốc đi vào, thấy ta tỉnh dậy hình như thở phào nhẹ nhõm: "Tỷ đúng là gan dạ thật! Tỉnh lại là tốt rồi, tự uống thuốc đi. Trời lạnh thế này, muội lại đi bộ đến đây giữa đêm hôm khuya khoắt."
Triệu Nhị Thiết nói thiếu gia sau khi đến phủ tướng quân thì không quay lại nữa, hắn bị giữ lại trong tiệm, tối qua nghe thấy tiếng chó sủa quen thuộc, lại hình như có thứ gì cào cửa.