Một Thai Hai Bảo: Cố Tổng Theo Đuổi Vợ Thật Khác Thường - Chương 220

Cập nhật lúc: 2024-08-17 15:44:41
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

## Chương 220: Nỗi sầu muộn của Thẩm Phồn Tinh

Người bạn già vuốt râu lớn, “Thêm thêm thêm, A Việt chỉ kết hôn một , chuyện vui lớn như , quà cáp nhất định đến nơi đến chốn! mà, nhà đẻ của cháu dâu ngài, là Thẩm gia nào ? Là Nam Hồ Thẩm gia, là Quảng Vịnh Thẩm gia?”

“Đều .” Cố lão gia thản nhiên đáp.

Người bạn già càng thêm tò mò, “Ồ? Vậy là Thẩm gia nào? Xem là, trở nên lạc hậu .”

“Đừng , ngay cả cũng .” Cố lão gia thong thả thu quân cờ, “Muốn tình hình cụ thể, hỏi A Việt , đây dám lung tung.”

Hỏi Cố Hồng Việt?

Hay là thôi .

Thanh niên quanh năm suốt tháng đều nghiêm nghị, chỉ cần nhướng mày một cái, cũng đủ dọa cho già tim đập loạn nhịp.

Tuổi cao , cần thiết tự chuốc lấy loại khổ sở .

Cứ mặc kệ nó cưới vị tiểu thư nhà họ Thẩm nào , dù tiền mừng cũng thể chạy , ân tình cũng thể thiếu, cuộc sống là do bọn họ tự trải qua, ngay cả Cố lão gia cũng lo lắng, ông chỉ là ngoài, lo lắng gì chứ?

Hai ông lão tiếp tục chơi cờ, ba đứa nhỏ ở lầu cũng túm tụm một chỗ, cùng trò chuyện với Thẩm Nhất Nhất đang đắp mặt nạ.

Mấy đứa nhỏ ríu rít ngừng, dường như chuyện để kể.

Cố Ân Nặc và Thẩm Cảnh Trừng là thú vị nhất, cặp song sinh sự ăn ý ban tặng bởi huyết thống, tùy tiện một chủ đề gì, tự nhiên cũng sẽ hình thành nên một tung một hứng.

Hai đứa mở miệng, Thẩm Phồn Tinh chỉ thể im lặng .

Thẩm Nhất Nhất cũng chen lời , chỉ thể chăm chú lắng bọn trẻ kể chuyện thú vị ở trường mẫu giáo.

Nhìn thấy bọn trẻ, Thẩm Nhất Nhất liền cảm giác trở về với cuộc sống vốn của .

Hai ngày ngắn ngủi đến phim trường, xảy nhiều chuyện ngoài dự đoán của cô, hiểu chút rối loạn bước chân.

Tuy nhiên, cô sẽ sớm về thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-220.html.]

Chờ cô và Lâm Hòa Duyệt chụp xong bộ ảnh bạn ở phim trường, sẽ lên đường trở về.

Chuyến xa nhà hiếm hoi , đối với cô mà là một chuyến giải tỏa áp lực.

Sau khi trở về, sẽ là hàng loạt những chuyện ập đến…

Chỉ cần nghĩ đến thôi, Thẩm Nhất Nhất cảm thấy đau đầu như nổ tung.

“Mami, với mami một chuyện .” Lời của Thẩm Phồn Tinh kéo Thẩm Nhất Nhất hồn.

Thẩm Phồn Tinh小朋友 ngày hôm nay, mặc một chiếc sườn xám trẻ em bằng lụa màu hồng macaron, đầu búi hai búi tóc, khó để nhận , đây là tạo hình Cố Nhược Dao tỉ mỉ tạo .

Thế nhưng, cô bé đáng yêu như , mặt lộ vẻ u sầu phù hợp với lứa tuổi, trong chiếc bụng tròn xoe như quả dưa hấu, còn là nỗi nhớ nhung da diết, cũng là khát khao mãnh liệt với đồ ăn ngon, mà là ưu phiền!

Giống như là kiểu ưu phiền trời sắp sập xuống !

“Chuyện gì ? Nghiêm trọng đến thế ? Nói cho mami xem nào.” Thẩm Nhất Nhất vội vàng hỏi.

Chuông báo thức điện thoại bên cạnh vang lên, nhắc nhở cô nên rửa mặt nạ , nhưng cô cảm thấy chuyện con gái vẫn quan trọng hơn, vì khi gỡ miếng mặt nạ , cô cầm chai xịt khoáng, thành công việc rửa mặt ống kính.

Thẩm Phồn Tinh bĩu môi, thở dài một , “Haizzz… Chuyện là bắt đầu từ hoạt động ở trường mẫu giáo ngày hôm qua.”

Giọng điệu của con gái thật sự quá đáng yêu, Thẩm Nhất Nhất nhịn cũng khó.

May mà cô liếc màn hình một cái, con gái cũng chú ý đến cô, mà là chuyên chú chằm chằm mũi chân của chính , tiếp tục ưu phiền.

“Hôm qua ba ba đến trường mẫu giáo xem chúng con biểu diễn, nhưng mà thầy giáo đóng vai hoàng tử đột nhiên tái phát đau lưng, thể lên sân khấu.”

“Sau đó thầy giáo liền khắp nơi tìm .”

“Con cảm thấy ba ba trai như , diễn hoàng tử thật đáng tiếc, nên giới thiệu ba ba cho thầy giáo.”

“Ai ngờ , khi ba ba diễn xong vai hoàng tử, nhiều bạn nhỏ trong trường mẫu giáo đều chụp ảnh chung với ba!”

Cảm xúc của Thẩm Phồn Tinh dần dần dâng lên, lồng n.g.ự.c nhỏ phập phồng, càng càng tức giận, “Như cũng coi như xong ! Sau khi tất cả các tiết mục biểu diễn xong, còn cả của bạn nhỏ cũng đến chụp ảnh chung với ba!”

 

Loading...