Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 81
Cập nhật lúc: 2025-03-06 21:42:33
Lượt xem: 54
Trì hoãn một lúc, Đại Ngưu mới nói: “Không sau đâu, mở cửa hàng là chuyện tốt. Dù gì hai tháng qua chúng ta cũng lời được rất nhiều bạc rồi.”
Tần Đắc Chính cũng chống tay lên bàn, có chút không đứng vững, chẳng qua vẫn phụ hoạ theo: “Sau này mở cửa hàng trên huyện, chắc chắn không có cách nào mở quầy nữa, không cần dùng ống tre và cá cũng không sao đâu.”
Lý Quý nói: “Không sao đâu. Các ngươi không cần phải như thế, chúng ta cũng không muốn mò nữa.”
Sau đó hắn ta không nói nữa nhưng biểu cảm buồn bã cũng đã chứng tỏ hết tất cả.
Điều kiện gia đình Tần Đắc Chính còn tệ hơn Đại Ngưu và Lý Quý. Vốn dĩ hắn ta thấy chân của mình đi khập khiễng nhưng vẫn có thể dựa vào việc bắt cá để kiếm tiền, cũng sẽ không thua kém những gia đình khác.
Đặc biệt là sau này Giang Oản Oản và những người khác càng ngày càng cần có nhiều cá hơn, hắn ta cũng càng ngày càng kiếm được nhiều hơn. Mỗi ngày, hắn ta và thê tử đều đếm bạc, tự hỏi không biết khi nào thì nhà hắn ta có thể cho Nhị Oa đi học. Nhưng không ai ngờ, mới đây không lâu thì đã…
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau, thấy bọn họ đều có hơi buồn rầu, hắn mới cười nói: “Tuy chúng ta không lấy ống tre và cá nữa, nhưng chúng ta định dạy cho mọi người cách làm món đậu phụ chiên sốt cay và cá viên chiên. Sau này mọi người có thể tự bán.”
“Hương vị của đậu phụ chiên sốt cay rất ngon, còn bán chạy hơn khoai tây nanh sói. Chờ sang năm trồng được khoai tây, ta cũng sẽ dạy mọi người cách làm món khoai tây.”
Khi ba người nghe thấy những lời hắn nói, họ đều trợn to hai mắt kinh ngạc.
Đại Ngưu từ từ tỉnh táo lại, không thể tin được hỏi lại: “Thật vậy sao? Sao các ngươi…”
DTV
Lý Quý và Tần Đắc Chính đều ngơ ngác, hoàn toàn không thể ngờ được loại chuyện tốt như này sẽ xảy ra với bọn họ.
“Chẳng qua…”
Ba người hồi hộp nhìn Tần Tĩnh Trì, sau đó nghe thấy hắn nói: “… Chúng ta muốn được chia hai mươi phần trăm số lãi.”
Mấy người thở phào nhẹ nhõm, nghe đến đây chỉ cảm thấy hai mươi phần trăm quá ít.
Tần Đắc Chính nói: “Tĩnh Trì à, chúng ta lấy hai mươi phần trăm được rồi. Như thế thì các ngươi sẽ rất mệt, đấy là công thức của các ngươi mà!”
Giang Oản ở bên cạnh cười nói: “Đắc Chính ca, hai mươi phần trăm của chúng ta tương đương với tiền nguyên liệu đồ ăn. Chúng ta không đóng góp vật chất hay công sức, hai mươi phần trăm là đủ rồi.”
“Nhưng nếu các ngươi muốn kiếm nhiều tiền, cũng không thể tiết lộ cách làm món đậu phụ chiên sốt cay ra bên ngoài.”
Mấy người vội vàng gật đầu: “Điều này chắc chắn rồi!”
“Không thành vấn đề!”
“Chúng ta biết chừng mực mà.”
Sau khi quyết định xong, Giang Oản Oản nói: “Vậy ngày mốt các ngươi dẫn các tẩu tử tới đây học nhé. Trước tiên chúng ta học cách làm đậu phụ chiên đã, sau đó ta sẽ dạy mọi người cách làm đậu phụ chiên sốt cay.”
Giang Oản Oản dự định ngày mai sẽ bán đậu phụ một ngày, để nói cho nhóm khách quen sau này nàng không mở quầy nữa. Rồi sẽ về dạy bọn Đại Ngư cách làm.
Ba người đều tự ôm tiểu tử nhà mình đi. Khi bước ra khỏi cửa nhà Tần Tĩnh Trì, trên mặt đều là vẻ kích động và tươi cười.
Tuy chân Tần Đắc Chính khập khiễng, hôm nay lại đi rất nhanh. Nhị Oa nắm tay hắn ta, phải chạy nhanh mới có thể đuổi kịp: “Ôi… Cha, cha đi chậm một chút đi, con mệt quá!”
Tần Đắc cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nhi tử, thấy cậu bé không ngừng thở hổn hển, áy náy sờ sờ mũi nói: “Được được được, cha đi chậm lại một chút, đợi Nhị Oa của nhà chúng ta nhé.”
Hai cha con mới từ từ bước đi, hai mắt Nhị Oa sáng lên, lặng lẽ lấy từ trong n.g.ự.c ra một túi thịt lợn khô Đoàn Đoàn lấy cho cậu bé: “Cha ơi, cha mau cúi xuống đi!”
Tần Đắc Chính xoa khuôn mặt tươi cười của con mình, cúi người xuống: “Sao vậy? Con muốn nói gì với cha à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-81.html.]
Hắn ta còn chưa kịp nói xong, Nhị Oa đã nhét một miếng thịt khô vào miệng hắn ta: “Đoàn Đoàn cho con, Cẩu Đản ca ca và Tiểu Bảo cũng thích thịt này, ngon lắm ạ! Cha cũng ăn một chút đi.”
Sau đó cậu bé lấy thêm mấy miếng từ túi vải ra, nhét vào tay Tần Đắc Chính. Sau đó cúi đầu, cẩn thận bọc túi vải lại, bỏ vào trong ngực, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Còn lại để dành cho nương, chắc chắn nương cũng thích ăn.”
Tần Đắc Chính thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của con mình, cảm xúc trong lòng lẫn lộn. Sau đó không kìm lòng được, ôm lấy tiểu tử kia, hôn cậu bé một cái.
Nhị Oa được cha hôn, khuôn mặt nhỏ nhắn cả cậu bé đỏ bừng, ngơ ngác nói: “Cha ơi…”
Như thể cậu bé không tin rằng cha cậu bé sẽ hôn mình.
Trước khi cậu bé hai tuổi, Tần Đắc Chính sẽ thi thoảng ôm hôn cậu bé. Tuy Tần Đắc Chính cũng rất quan tâm cậu bé nhưng lại nghiêm khắc như hầu hết những người cha khác, sẽ không ôm hôn cậu bé nữa.
Tần Đắc Chính bị đứa con của mình ngơ ngác nhìn, cũng có hơi ngại ngùng, xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ của cậu bé: “Được rồi, chúng ta mau về nhà đi.” Nói xong thì khập khiễng bước về phía trước.
Nhị Oa ở phía sau bối rối gãi đầu, thấy cha mình dần dần đi xa, mới vội vã chạy đuổi theo.
…
“Cái gì cơ? Chàng nói thật sao?”
Đại Ngưu và Cẩu Đản vội che lỗ tai lại, giọng thê tử hắn ta to quá!
Kim Thị thấy hai cha con bọn họ không trả lời, càng sốt ruột hơn: “Các ngươi nói mau! Sau bọn Oản Oản lại tính dạy chúng ta làm cá viên chiên và cái món đậu phụ gì đó vậy?”
Khuôn mặt Đại Ngưu tươi cười: “Bọn Tần Tĩnh Trì sắp mở một cửa hàng ở trên huyện, không mở quầy hàng nữa. Cho nên họ muốn dạy chúng ta cách làm. Nhưng họ muốn hai mươi phần trăm số lãi.”
Kim Thị kích động nói: “Sao có thể chỉ lấy hai mươi phần trăm vậy! Người ta đang nghĩ cho chúng ta đó, chúng ta cũng phải nhớ kỹ lòng tốt của họ đấy.”
“Không được, không được. Ngày mai hãy nói với họ, đến lúc đó chúng ta sẽ chia đôi số tiền lãi.”
Đại Ngưu nghe những lời của nàng ta, càng cười vui vẻ hơn: “Chúng ta cũng nói như vậy nhưng bọn hắn không đồng ý. Nói rằng hai mươi phần trăm số lãi này là tiền công dạy công thức cho mọi người.”
Trong lòng Kim Thị không ngừng kích động. Bọn Tần Tĩnh Trì kiếm được rất nhiều tiền từ món ăn kia, mắt thường có thể thấy được. Người ta mới mở quầy hàng được một hai tháng thì đã xây được ngôi nhà to lớn đẹp đẽ như thế. Bây giờ còn tính mở cửa hàng trên huyện, có thể tưởng tượng những món ăn này đều là bảo bối đẻ trứng vàng.
Cho dù cả ba nhà bọn họ cùng nhau học, cùng nhau mở quán, có thể kiếm được không ít tiền.
Còn có Tần Đắc Chính và nương tử của mình cũng đang kích động như thế. Hai người nghe nam nhân nhà mình trở về nói chuyện này, đều cực kỳ vui mừng và hạnh phúc.
…
Sau giờ ngọ, Giang Oản Oản và Tần phụ Tần mẫu xay sữa đậu nành. Dù sao ngày mai là ngày cuối cùng bán hàng, nàng định làm thêm chút đậu phụ. Còn hai huynh đệ Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiên dẫn Đoàn Đoàn đi mò tôm. Hôm qua Đoàn Đoàn nói muốn ăn tôm, Tần Tĩnh Trì nghe xong thì hôm nay đã dẫn cậu bé đi bắt.
Sau khi Giang Oản Oản bắt đầu ép đậu phụ, bọn Tần Tĩnh Trì mới trở về.
“Nương ơi! Gia gia nãi nãi ơi! Đoàn Đoàn về rồi ạ!”
“Cha và tiểu thúc thúc mò được nhiều tôm lắm, còn có hai con cá lớn nữa!”
Tiểu tử kia cứ nhảy lên nhảy xuống, về đến cửa cũng không đi hẳn hoi, Tần Tĩnh Trì đi sau cậu bé xách thùng gỗ, vội vàng nhanh tay lẹ mắt duỗi một tay ôm thắt eo cậu bé lên, rồi mới tiếp tục bước đi.
Đoàn Đoàn được cha ôm eo, không những không làm ầm ĩ mà còn cực kỳ vui vẻ, cười khúc khích: “Cha ơi, chơi vui quá! Đoàn Đoàn không muốn xuống!”
Tần Tĩnh Trì đặt thùng gỗ ở trong sân, mới đỡ thẳng người cậu bé, vỗ m.ô.n.g cậu bé: “Cánh cửa cao như thế, con cứ nhảy lên xuống, lỡ ngã sấp mặt thì phải làm sao bây giờ? Lần sau không được như vậy nữa đâu!”