Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 70
Cập nhật lúc: 2025-03-05 19:48:43
Lượt xem: 47
Tần Tĩnh Trì đi đến cạnh giường, hắn bế Đoàn Đoàn đang nhào lộn trên giường vào chăn rồi còn vỗ cái m.ô.n.g nhỏ của nó, khi nghe thấy nàng nói vậy, hắn cười nói: “Không sao đâu, cơ thể của ta rất khoẻ, sẽ không bị bệnh được, hơn nữa lát nữa sẽ không còn lạnh nữa nên không có gì đáng ngại.”
Giang Oản Oản thấy hắn già mồm át lẽ phải thì trừng mắt nhìn hắn một cái, mặc dù không có chút đe doạ nào nhưng Tần Tĩnh Trì lại sợ nàng tức giận, hắn chịu thua dáng vẻ này: “Được rồi được rồi, sau này ta sẽ không như vậy nữa, tắm xong nhất định sẽ mặc quần áo tử tế!”
“Hừ! Vậy còn tạm được!”
Nàng vừa nói xong thì lập tức nghe thấy có một giọng nói mềm mại nói lại.
“Hừ! Vậy còn tạm được!”
Giang Oản Oản buồn cười nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn: “Thông minh từ nhỏ!”
Đoàn Đoàn nheo mắt cười khanh khách: “Hahaha... Nương đừng nhéo mặt Đoàn Đoàn!”
Giang Oản Oản thả tay ra, khi thấy cậu bé cười đáng yêu như vậy thì không nhịn được mà thơm vài cái lên mặt nó.
Khoảng thời gian này Đoàn Đoàn được ăn ngon nên đã không còn cơ thể gầy gò như lúc trước nữa, cậu bé đã biến thành bánh bao trắng trẻo mềm mại.
Bây giờ Đoàn Đoàn mặc áo ngủ dày càng khiến cậu bé giống như một chú thỏ trắng mập mạp, mỗi lần Tần Tĩnh Trì thấy cậu bé mặc vậy đều không kìm lòng được mà ôm cậu bé vào lòng thơm vài cái.
Đoàn Đoàn nghiêng người tựa vào n.g.ự.c Tần Tĩnh Trì, cậu bé sờ cơ bụng rắn chắc của hắn và cảm thấy rất ghét, bàn tay nhỏ vỗ nhẹ vào hắn: “Thịt trên người cha cứng quá!” Chỉ thấy cậu bé sờ bắp sân trắng như ngó sen của mình rồi thầm nói: “Ừm... Vẫn là thịt của Đoàn Đoàn mềm hơn.”
Tần Tĩnh Trì cầm lấy cái chân mềm mại của nó, hắn nói: “Quả thực chân của Đoàn Đoàn rất mềm, có lẽ sẽ... Rất ngon.” Nói xong, hắn khẽ cắn lên đó.
Thằng bé bĩu môi đá hắn một cái, sau đó lật người bò vào trong lòng Giang Oản Oản, ôm eo nàng rồi quay đầu trừng to mắt: “Cha xấu, thịt của Đoàn Đoàn không ăn được đâu!”
Thấy lời buộc tội không có chút sức lực nào của bé yêu, Tần Tĩnh Trì không khỏi bật cười thành tiếng, Giang Oản Oản ôm thằng bé ở trong lòng cũng nở nụ cười.
Giang Oản Oản đặt bé yêu ấm áp mềm mại vào trong chăn: “Được rồi, con ngoan ngoãn làm ấm chăn giúp cha và nương đi nào lò sưởi nhỏ!”
Tần Tĩnh Trì vén chăn cẩn thận, sau đó cầm lấy cái khăn mà Giang Oản Oản vừa lau tóc tiếp tục lau cho nàng.
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn nằm trong chăn nhìn hai người họ, đôi mắt to tròn chớp chớp, cậu bé cũng không nói chuyện huyên thuyên nữa mà cố gắng làm một cái lò sưởi nhỏ thật tốt.
Tần Tĩnh Trì còn chưa giúp Giang Oản Oản lau tóc khô hoàn toàn mà cậu bé đã liên tục ngáp và chìm vào giấc ngủ.
Thấy cậu bé đã ngủ, động tác của Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhẹ nhàng đi nhiều, sau khi tóc đã khô, hai người cùng thơm chúc ngủ ngon cậu bé rồi mới thổi tắt đèn và ôm nhau đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau, khi Giang Oản Oản tỉnh dậy, Đoàn Đoàn đang nằm bên cạnh cười hì hì nhìn nàng, còn Tần Tĩnh Trì đã không còn ở trên giường từ lâu rồi.
Thằng nhóc tỉnh dậy cùng lúc với cha, nhưng trời đang rất lạnh nên Tần Tĩnh Trì bảo cậu bé ngoan ngoãn nằm ngủ thêm một lúc nữa với Giang Oản Oản, còn hắn dậy sớm để chuẩn bị làm cơm mời nhà mới của bọn họ.
Đoàn Đoàn không ngủ được bởi đã hơi đói bụng, cậu bé đang nhớ thương món đậu phụ chiên sốt cay mà Giang Oản Oản nói ngày hôm qua.
Giang Oản Oản ôm cậu bé thơm một cái, sau đó nàng buồn ngủ tựa đầu vào bờ vai nhỏ bé của nó, rồi mơ màng hỏi: “Đoàn Đoàn, sao con dậy sớm vậy? Con mệt không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-70.html.]
Đoàn Đoàn thấy nàng dựa vào mình, cậu bé cười hì hì cố gắng thẳng người hơn: “Cha bảo Đoàn Đoàn ngủ thêm với nương một lúc nhưng mà Đoàn Đoàn không ngủ được.”
Giang Oản Oản duỗi người và hơi tỉnh táo lại, nàng bế cậu bé ra khỏi chăn: “Vậy chúng ta rời giường thôi.”
Hai người ăn mặc chỉnh tề, Giang Oản Oản nắm tay cậu bé đi, nàng định tới phòng bếp nấu vài bát mì để ăn sáng.
Trước chần thơm ngào ngạt kết hợp với nước canh chua cay, ăn một miếng mì rồi ăn tiếp một miếng trứng chần, vô cùng ngon miệng.
DTV
Đoàn Đoàn ăn xong thì nấc một tiếng, cậu bé vội vàng che miệng lại, sau đó nhìn cha rồi lại nhìn nương, khi thấy hai người họ đang uống canh nên không phát hiện ra mình, cậu bé che miệng híp mắt cười trộm.
Giang Oản Oản không thể ăn hết một bát mì, Tần Tĩnh Trì thấy vậy thì đẩy bát của nàng tới chỗ mình rồi tiếp tục ăn.
Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn cảm thấy rất nhàm chán, hai mẫu tử nằm sấp trên bàn nhìn hắn ăn, đôi mắt to tròn, sáng long lanh, quả không hổ là mẫu tử, đến cả một vẻ mặt nhỏ cũng giống hệt nhau.
Tần Tĩnh Trì uống canh xong, lúc này hắn mới từ từ đặt bát xuống, khi thấy hai mẫu tử nhìn chằm chằm mình thì dở khóc dở cười xoa đầu cả hai, sau đó dọn dẹp bát trên bàn: “Ta đi rửa bát.”
Tới gần trưa, hai người Tần phụ và Tần mẫu cũng tới đây, Giang Oản Oản rửa sạch chiếc chảo sắt được làm riêng rồi quét một lớp đầu, như vậy là đã có thể dùng được rồi.
Chiếc chảo sắt có hình vuông, xung quanh có thanh chắn thấp, rất thích hợp để làm món đậu phụ chiên sốt cay.
Lấy đậu phụ được làm từ hôm qua ra rồi cắt thành từng miếng dày đều, đổ một lượng dầu vừa phải lên chảo sắt và cho đậu phụ vào chiên vàng. Sau đó lấy bát cho ngũ vị hương, ớt, vừng, muối, đường trắng, xì dầu, bột thì là, giấm thơm, hành tỏi và một chút nước, trộn đều hỗn hợp rồi đổ lên trên những miệng đậu được rán vàng, tiếp tục đun trên lửa nhỏ đến khi đậu ngấm gia vị rồi rắc ớt bột thì là và hành lá xắt nhỏ lên, món đậu phụ chiên sốt cay đã hoàn thành.
Tuy nhiên đậu phụ ở một góc trên chảo sắt, Giang Oản Oản không cho quá nhiều ớt, nàng cố ý làm cho Đoàn Đoàn.
Bởi vì đậu phụ chiên sốt cay được nấu trên bếp ở ngoài sân nên cả sân nhà của bọn họ đã tràn ngập hương vị cay nồng thơm ngon.
Đến Lý Quý ở nhà bên cạnh cũng có thể ngửi được mùi thơm nồng nàn này, Tiểu Bảo nhà hắn ta ngửi được mùi không chịu được, cậu bé lôi tay hắn ta lắc qua lắc lại làm nũng.
Lý Quý và nương tử nhà mình nhìn nhau, sau đó đành quyết định mặt dày đi sang nhà Tần Tĩnh Trì nhìn thử.
“Tẩu tử! Ơ... Đây là đậu phụ hả? Trông còn ngon hơn cả tào phớ hôm qua ăn đó! Đệ cảm thấy nó sẽ ngon hơn cả khoai tây nanh sói! Ôi trời...” Tần Tĩnh Nghiễn ăn một miếng, cậu vừa thổi cho đỡ nóng vừa kích động cảm thán.
Tần phụ và Tần mẫu chưa ăn, hai người không kịp chờ đậu phụ nguội đã nhanh chóng cho vào trong miệng.
Tần Tĩnh Trì kinh ngạc ăn một miếng đậu phụ chiên sốt cay, hắn không ngờ hạt đậu bình thường lại có thể làm thành một món ngon như vậy: “Ngon thật đó!”
Đoàn Đoàn ngửi thấy mùi thơm, cậu bé nóng lòng thổi đậu phụ nguội rồi lập tức cho vào trong miệng, tuy vậy vẫn bị nóng phải há to miệng liên tục hà hơi nhưng lại không muốn nhả ra.
Giang Oản Oản vừa nếm thử một miếng, nàng thấy cậu bé có vẻ không còn kiên nhẫn thì cũng vội vàng giúp thằng bé thổi đậu phụ cho nguội.
Lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa ở ngoài sân, Tần Tĩnh Trì vẫn còn đang ăn đậu phụ nóng hổi cay nồng, khi nghe thấy tiếng gõ, hắn nuốt đậu phụ trong miệng xuống, gắp thêm một miếng cho vào trong miệng rồi mới đặt bát xuống để đi mở cửa.
Vừa mở cửa ra, Tiểu Bảo đã thò đầu khẽ ngửi mùi thơm tràn ngập ở trong sân, còn Lý Quý và Lý Thị thì xấu hổ đứng đằng sau cậu bé.
“Tĩnh Trì à, nhà đệ đang nấu cái gì vậy? Mùi thơm quá làm Tiểu Bảo nhà huynh thèm ăn, thằng bé cứ quấn lấy huynh và nương nó muốn ăn thử.”
Tần Tĩnh Trì vội vàng nuốt miếng đậu phụ xuống: “Tam ca, tam tẩu, hai người mau vào đi, Oản Oản làm đậu phụ, huynh tẩu mau vào ăn thử đi ạ.”