Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 465: Kết thúc
Cập nhật lúc: 2025-03-14 21:45:33
Lượt xem: 3
Nháy mắt khi rơi xuống trên cổng thành, Thời Quỳnh dùng sức đẩy Mộ Cẩm Phong ra, trừng mắt nhìn: “Mộ Cẩm Phong!”
Mộ Cẩm Phong nhìn cậu ta bằng vẻ mặt dịu dàng: “Ngươi đã không cho ta gặp ngươi rất lâu, sao ngươi lại gầy đi nhiều như vậy?”
Khóe mắt Thời Quỳnh đỏ ửng, nắm chặt kiếm trong tay, đưa tay nhắm kiếm vào hắn ta: “Ta biết là ngươi g.i.ế.c cha nương ta, Mộ Cẩm Phong, hôm nay... Ta sẽ g.i.ế.c ngươi.”
Mộ Cẩm Phong chợt cười: “Sao lại khóc nhanh như vậy?”
Thời Quỳnh cắn chặt răng, ánh mắt rơi vào trên người hắn ta, duy chỉ không dám nhìn vào đôi mắt phượng xinh đẹp đa tình kia.
Cậu ta sợ mình sẽ mềm lòng.
Mộ Cẩm Phong bật cười, tiếng cười của hắn ta chợt ngừng lại: “Ra tay đi.”
Thanh kiếm trong tay Thời Quỳnh từ từ nâng lên, đặt trước n.g.ự.c của hắn ta.
Nhưng tay lại run rẩy, do dự không ra tay được.
Khóe miệng Mộ Cẩm Phong khẽ nhếch, không sợ mà nắm chặt thanh kiếm.
Trong nháy mắt, m.á.u tươi ở lòng bàn tay đã nhuộm đỏ thanh kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Ánh mắt Thời Quỳnh run rẩy kịch liệt, bỗng nhiên đáy mắt rơi xuống một giọt nước mắt.
Mộ Cẩm Phong chợt đến gần một bước.
Thanh kiếm sắc bén lập tức đ.â.m vào n.g.ự.c của hắn ta.
Thời Quỳnh mở to mắt.
Nhưng Mộ Cẩm Phong vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Kiếm đ.â.m vào cơ thể của hắn ta.
Tay cầm kiếm của Thời Quỳnh buông nhẹ, bờ môi run rẩy, đáy mắt rơi xuống một hàng nước mắt: “Ngươi... Ngươi điên rồi…”
“Ngươi đừng tới đây!” Thời Quỳnh chợt rút kiếm ra.
Nhưng một giây sau Mộ Cẩm Phong lại chặn thanh kiếm lại, hết kiếm này tới kiếm khác, đ.â.m thành những lỗ m.á.u ở trước n.g.ự.c hắn ta.
Đôi mắt Thời Quỳnh đỏ đến mức dọa người, giọng nói run rẩy không tưởng tưởng được: “Ngươi điên rồi... Ngươi điên rồi…”
Dưới cổng thành, Mộ Quy Hoằng dẫn theo một đám người chạy tới thấy cảnh này, tất cả mọi người ngây ngẩn.
Mộ Quy Hoằng thì thào: “Không ngờ, hắn ta lại tàn nhẫn như vậy…”
Dân chúng cũng vô cùng ngạc nhiên, xưa nay bọn họ không biết Trạng Nguyên tài giỏi tuấn tú cũng dám tùng xẻo ác ma Nhị hoàng tử tội ác tày trời.
Nhưng tất cả mọi người lại không biết rằng mọi thứ là do Mộ Cẩm Phong cam tâm tình nguyện.
Khuôn mặt Thời Quỳnh tràn đầy nước mắt: “Mộ Cẩm Phong... Ngươi điên thật rồi…”
Khóe miệng Mộ Cẩm Phong nở nụ cười, m.á.u tươi trong miệng như một đóa hoa lộng lẫy.
Thanh kiếm sắc bén đ.â.m từng tấc từng tấc vào cơ thể của hắn ta, cuối cùng hắn ta đi tới trước mặt Thời Quỳnh, khoảng cách gần ngay gang tấc, có thể ôm lấy Thời Quỳnh dễ như trở bàn tay, đầu hắn ta khẽ tựa vào vai Thời Quỳnh.
Thời Quỳnh đứng cứng đờ ở đó, nước mắt gần như bị gió lạnh đông cứng trên mặt.
Bỗng nhiên, Mộ Cẩm Phong giơ tay lên, lòng bàn tay nhuốm máu, một bông tuyết trắng xóa nằm giữa m.á.u tươi, tan biến trong nháy mắt.
“Tuyết rơi…”
“Quỳnh Nhi, ngươi lạnh không?”
“Khụ khụ khụ…”
Bỗng nhiên, m.á.u tươi từ khóe miệng tuôn ra, nhuộm đỏ tang phục trắng xóa của Thời Quỳnh.
Lông mi Thời Quỳnh run rẩy.
Mộ Cẩm Phong: “Ta biết ngươi sẽ đến mà, ngay từ đầu... Ta đã không thích ngôi vị Hoàng đế."
Tròng mắt ướt át của Thời Quỳnh mở to: “Ngươi biết...:”
“Biết, nếu như ta muốn thì không ai... Biết chuyện ngày hôm nay cả.”
Tay Thời Quỳnh rủ xuống, cậu ta cụp mắt: “Thế nên ngươi cố ý, ngươi biết mình làm cái gì, mới chờ... Ta tới... Giết ngươi.”
Trên lông mi dính của cậu ta dính một bông tuyết, vừa yếu ớt vừa đáng thương.
Mộ Cẩm Phong chợt nhúc nhích, nghiêng đầu hôn nhẹ lên gò má của cậu ta.
Trong nháy mắt nhuộm đỏ khuôn mặt trắng tuyết của Thời Quỳnh.
Mộ Cẩm Phong cười xấu xa: “Thời Quỳnh, mối thù của ngươi, ta đã giúp ngươi báo rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-465-ket-thuc.html.]
“Nhưng mà ngươi nợ ta, ngươi phải dùng cả một đời để trả cho ta.”
“Ta muốn ngươi vĩnh viễn nhớ tới ta.”
Thời Quỳnh: “Ta không nợ ngươi.”
Ánh mắt Mộ Cẩm Phong ngẩn ngơ: “Ngươi là tất cả của ta, vì ngươi, ta có thể làm bất cứ chuyện gì, ta cũng sẽ không... Khụ khụ khụ... Làm bất cứ chuyện gì tổn thương tới ngươi…”
Ánh mắt Thời Quỳnh co rụt: “Ngươi có ý gì?”
“Thế mà ngươi lại không tin ta… Ngươi không tin ta…”
“Ngươi không tin ta…”
Mộ Cẩm Phong lầm bầm: “Tại sao ngươi lại không tin ta... Ta sống là vì ngươi mà…”
Người chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, bỗng rơi xuống một giọt nước mắt ấm áp, nóng tới mức khiến Thời Quỳnh co rúm lại.
Thời Quỳnh đứng cứng đờ ở đấy, đôi mắt dại ra, giọng nói có chút đứt quãng, gần như tan trong gió lạnh: “Ngươi g.i.ế.c bọn họ... Người của ngươi, ngọc bội của ngươi…”
Mộ Cẩm Phong nghe vậy, dù hắn ta có nói gì thì cậu ta cũng nghiêm túc lắng nghe nghe nhưng hắn ta lại không muốn giải thích, chỉ cố chấp nói: “Ngươi không tin ta... Khụ khụ khụ…”
“Thời Quỳnh, chưa có ai thích ta... Ngay cả ngươi cũng không thích ta…”
“Bây giờ ngay cả ngươi cũng không tin ta, còn hận ta, ta... Khụ khụ khụ... Ta đau lòng lắm, thế nên ta trừng phạt ngươi, vĩnh viễn... Phải nhớ tới ta…”
Không biết qua bao lâu, bỗng có một người bước tới bên cạnh hai người.
Mộ Quy Hoằng nhìn cả người Thời Quỳnh gần như đã bị gió tuyết bao trùm và Mộ Cẩm Phong đã c.h.ế.t từ lâu, trong lòng có chút đau buồn.
Ngài ấy còn nhớ rõ người kia đối xử với ai cũng tàn nhẫn, cục súc, chỉ có khi ở bên cạnh Thời Quỳnh, Mộ Cẩm Phong mới có thể nở nụ cười.
Đối với hắn ta thì Thời Quỳnh vĩnh viễn là tiểu thiếu gia được cưng chiều, vui vẻ, tươi đẹp lại rực rỡ.
Lúc bấy giờ ngài ấy nghĩ, nhị ca đáng sợ như vậy, cũng có một mặt như thế, thì ra cũng có m.á.u có thịt giống con người.
Chẳng qua là hai người tốt như thế lại có kết cục này…
…
Nhiều năm sau.
“Đại ca, hôm nay thanh minh mà trời lại mưa, trước đây cha nương không thích trời mưa.”
Thời Tẫn xách theo các đồ dùng để cúng bái, đi sau lưng Thời Quỳnh.
Lâu như vậy, thiếu niên uất ức lặng im khi tận mắt nhìn thấy cha nương bị sát hại lại nhiễm ánh sáng một lần nữa.
Hai huynh đệ đã có thể thản nhiên đến núi Lộc để làm lễ truy điệu.
Thời Quỳnh giơ ô giấy dầu, nghiêng đầu nhắc nhở: “A Tẫn, đệ đi chậm một chút, cẩn thận làm rơi đồ.”
“Đệ biết rồi.”
Đi tới phía trước, Thời Tẫn bỗng nâng dù cao lên, nhìn bóng lưng cô đơn lạnh lẽo của Thời Quỳnh, cậu ấy ngẩn người, không biết đại ca hoạt bát thích cười, còn luôn bắt nạt nạt cậu ấy trước đây thay đổi từ lúc nào.
Cậu ta trở thành Thừa tướng dưới một người trên vạn người, luôn luôn đoan trang có lý, uy nghiêm có độ.
Không biết tại sao, Thời Tẫn cảm thấy đại ca thế này không giống đại ca.
Đau thương bỗng xông lên đầu.
Cậu ấy chợt nói: “Đại ca, huynh còn có thể giống như lúc trước không?”
Bước chân của Thời Quỳnh ngừng lại.
“Lúc trước…” Cậu ta lắc đầu, từ từ đi tới một ngôi mộ lẻ loi ở cách phía trước không xa, đứng yên.
Cậu ta nhìn mộ phần lẻ loi rất rất lâu, bỗng nhiên thì thào: “Có lẽ ta của lúc trước đã c.h.ế.t theo hắn rồi…”
“Hả?” Thời Tẫn không nghe thấy, nghi ngờ nhíu lông mày.
“Không có gì, đi thôi.”
Thời Quỳnh xoay người rời đi.
Thời Tẫn nhìn chằm chằm mộ phần trước mắt rất lâu rồi mới vội vàng đuổi theo bước chân của Thời Quỳnh: “Đại ca, đó là mộ phần của ai vậy?”
DTV
“Đại ca, tại sao lại an táng ở khu mộ nhà chúng ta?”
“Đại ca, đó là người nhà chúng ta ư?”
“Nhưng tại sao không có văn bia…”
“Đệ nhớ lúc trước cũng không có…”
Hết