Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 462
Cập nhật lúc: 2025-03-14 21:45:27
Lượt xem: 0
Mộ Cẩm Phong suy nghĩ một lúc, đôi con ngươi trầm xuống: “Truyền tin xuống, g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả người bị nhốt trong đại lao Ô Cương cho ta, một kẻ cũng không chừa lại.”
“Nhưng mà, thưa điện hạ, bệ hạ đã nói, phải áp giải thanh niên trai tráng về xây dựng các quận!”
“Đừng nói nhảm!”
“Vâng… Vâng!”
Sau khi truyền tin, Mộ Cẩm Phong mặc vào áo choàng ngay lập tức: “Trở về Ô Cương!”
“Điện hạ, nhưng mà…Còn chuyện công thành…”
Gã còn chưa nói xong, Mộ Cẩm Phong chợt nhìn về phía gã, trong mắt chứa sự không vui và tức giận dày đặc.
Cuối cùng sắp xếp binh mã ở lại, Mộ Cẩm Phong dẫn theo ba ngàn binh tướng đi về phía Ô Cương.
Trở lại thành Ô Cương, hắn ta cưỡi trên một con tuấn mã cao lớn, mặt đanh lại, hàm dưới căng chặt, nhìn già trẻ lớn bé ở trên đường tựa vào vách tường để tránh né, ánh mắt của hắn ta như lưỡi rắn, mang theo sự lạnh lùng tàn nhẫn và vô tình quét qua: “Các ngươi… Đã trở thành tù binh của ta, thế mà lại có can đảm bắt người của ta.”
Hắn ta vặn cổ, nói từng câu từng chữ: “Một canh giờ sau, các ngươi không giao người ra, hoặc có can đảm tổn thương cậu ta…”
Hắn ta rút kiếm bên cạnh ra chỉ một vòng: “Vậy các ngươi cứ chờ dưới địa ngục, gặp vương vô dụng của các ngươi đi.”
Khuôn mặt mọi người vốn lạnh lùng nhưng khi nghe thấy lời này, cũng không khỏi tới tấp nhìn hắn ta bằng ánh mắt căm thù, tròng mắt sắp rơi ra ngoài.
Mộ Cẩm Phong lạnh lùng nhìn bọn họ, ra dấu tay với người bên cạnh.
“Điện hạ.”
“Các ngươi để năm trăm người lại ở đây, những người khác lục soát kỹ lưỡng cho ta, dù đào sâu ba thước cũng phải tìm được Thế tử cho ta!”
“Rõ!”
Mộ Cẩm Phong nhếch môi, xoay người xuống ngựa đi đến cổng thành.
Qua nửa canh giờ, đám binh sĩ đi tìm kiếm không thu hoạch nào.
Mộ Cẩm Phong nắm chặt quyền, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, gần như đã ở ngay biên giới không thể nhịn được nữa.
“Điện hạ, có phải Thế tử đã…” Phó tướng trên cổng thành nhíu mày, nếu Thời Quỳnh xảy ra chuyện, vậy tất cả bọn họ đều gánh không nổi.
Đây là chuyện xảy ra trong tòa thành mà bọn họ đã đánh chiếm.
DTV
Mộ Cẩm Phong lạnh lùng nhìn gã một cái: “Cậu ấy… Sẽ không xảy ra chuyện đâu.”
Hắn ta vươn tay nắm chặt hàng rào trên tường thành, đôi mắt nheo lại: “Có phải bách tánh Ô Cương thích cúng tế và cầu nguyện không?”
Phó tướng không rõ tại sao hắn ta lại nói những này nhưng gã vẫn gật đầu: "Đúng thế."
Đôi mắt Mộ Cẩm Phong di chuyển: “Dường như ngoài thành có một bãi tha ma? Nơi đó có một chỗ cúng tế bị vứt bỏ phải không?”
Phó tướng gật đầu, không biết gã nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộ Cẩm Phong: “Điện hạ, chẳng lẽ nào?”
Mộ Cẩm Phong suy nghĩ một lúc: “Ngươi đi theo ta.”
Hắn ta nhanh chóng xuống cổng thành, cưỡi ngựa chạy nhanh về phía ngoài thành.
Ngay tại lúc đó ở bãi tha ma, Thời Quỳnh nằm nghiêng trên mặt đất, khắp nơi trên toàn là vết máu, cơ thể vẫn còn run rẩy không ngừng.
Một nữ nhân mái tóc hoa râm, mặc trường bào màu đen một cây châm to dài trong tay, nhìn Thời Quỳnh nằm trên đất, trên mặt treo nụ cười ác độc.
Giọng nói của bà ta giống như nhánh cây thô mọc ra từ trong đất đai thối nát, thô ráp, khàn khàn, mục nát: “Người Diên Khánh các ngươi không hợp sống trên đất Ô Cương của ta, nam nhi tốt của Ô Cương ta đều bị vị Hoàng tử gì đó của các ngươi nhốt vào đại lao, thậm chí…”
Nói đến đây, đôi môi của nữ nhân run lên: “Thậm chí… Thậm chí còn c.h.ế.t trận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-462.html.]
“Bọn ta vốn bắt ngươi, là muốn dùng ngươi để đe dọa Hoàng tử của ngươi, để hắn ta thả người ra, thế nhưng mà…”
Bà ta thở vào một hơi: “Thế nhưng mà…”
Giọng của nữ nhân kia càng thêm khàn: “Thế nhưng mà… Tất cả bọn họ đã c.h.ế.t trong địa lao!”
Nói đến đây, cây châm nắm chặt trong tay bà ta bỗng đ.â.m vào người Thời Quỳnh: “Ngươi hãy trở thành đồ cúng tế cho bọn họ đi! Yên tâm, chúng ta sẽ để ngươi từ từ hưởng thụ rồi mới tiễn ngươi xuống dưới!”
“A…”
Cơ thế vốn không còn cảm của Thời Quỳnh lại cảm thấy đau đớn kịch liệt khi cây châm to dài đ.â.m vào da thịt, khiến cơ thể thoi thóp của cậu ta bỗng bùng nổ sức sống không còn thừa lại bao nhiêu, cơ thể của cậu ta run rẩy, cố gắng đưa tay nắm lấy bàn tay già nua của nữ nhân kia.
Thời Quỳnh khó khăn phun ra mấy chữ: “Người Khương… Các ngươi thật sự… Rất Ác độc…”
Cậu ta thật sự nghĩ không ra, trên thế giới lại có một nơi có bá tánh độc ác như thế, mỗi người bọn họ đều giống như con rối được rắn rết kiến độc nuôi lớn, không có chút dáng vẻ của bá tánh lương thiện.
Thật sự là… Rất đáng sợ…
Cậu ta vừa nói xong, đáp lại cậu ta là cơn đau đớn càng sâu càng nặng.
Cơ thể Thời Quỳnh co rúm lại, cơn đau đớn khiến vành mắt của cậu ta dần ửng đỏ, chẳng lẽ hôm nay cậu ta phải thật c.h.ế.t ở đây?
Nhưng cậu ta không muốn chết, cậu ta còn muốn gặp cha nương, gặp đệ đệ, còn muốn… Gặp Mộ Cẩm Phong, xem hắn ta có khỏe không, có bị thương không…
Thời gian từ từ trôi qua, cây châm to dài không ngừng đ.â.m vào người cậu ta, đau đớn dần dần ăn mòn ý thức còn sót lại của cậu ta, khóe mắt cậu ta trượt xuống một giọt nước mắt, sau đó mí mắt cũng từ từ rũ xuống…
Trước khi nhắm mắt lại, trong lòng của cậu ta vẫn còn sót lại một ảo tưởng không thực tế, Mộ Cẩm Phong… Ngươi mau tới cứu ta... Mau cứu ta… Ta thật sự không muốn chết…
Đi vào bãi tha ma, Mộ Cẩm Phong không nhìn thấy ngôi mộ nào cả, lông mày nhíu chặt, mí mắt hắn ta giật một cái, không biết tại sao lại cảm thấy hoang mang rối loạn.
Đi về phía trước một đoạn thì nhìn thấy một căn nhà cũ nát trước mắt, hắn ta xoay người xuống ngựa, bước lên phía trước, dùng một cước đá văng cánh cửa không chút do dự.
Cửa gỗ cũ nát đập mạnh xuống đất, tro bụi khắp phòng bay lên.
Phó tướng đi theo bên cạnh hắn ta, tro bụi thổi vào mặt, gã ho khan vài tiếng, vội vàng đi kiểm tra xung quanh.
Một lát sau, gã mới lắc đầu với Mộ Cẩm Phong: “Điện hạ, dường như không có ai tới nơi này, Thế tử không có ở đây.”
Mộ Cẩm Phong tới tới lui lui trong nhà đánh giá mấy lần, sau đó xoay người ra ngoài: “Trở về thành.”
Phó tướng đi sau lưng hắn ta, chỉ cảm thấy cơn tức giận quanh người hắn ta lại nặng hơn, không khí dày đặc doạ người khiến trái tim của gã cũng run lên.
Khi bọn họ sắp rời khỏi bãi tha ma, Mộ Cẩm Phong chợt kéo dây cương lại.
“Điện hạ, sao vậy?”
Mộ Cẩm Phong nghiêng đầu nhìn rừng trúc thấp bé ở xa rồi lại liếc mắt nhìn một cọng cỏ dại bị gãy bên cạnh, ánh mắt hắn ta khẽ đảo, bỗng dưng mở to, nắm lấy dây cương lao vùn vụt về phía rừng trúc.
Phó tướng vội dẫn người đuổi theo.
Xuyên qua rừng trúc, dưới sườn núi trước mắt là một nhà cỏ cũ nát không đáng chú ý, trước nhà cỏ, là mộ phần không thể nhìn thấy điểm cuối.
Trạm dừng nghỉ của nhà cỏ có mấy cụ già và thiếu niên, bọn họ vốn đang thì thầm nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng móng ngựa trên sườn núi, nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên.
Sau khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Cẩm Phong, bọn họ vô cùng ngạc nhiên, có thiếu niên phản ứng rất nhanh, co chân chạy vào trong nhà.
Mộ Cẩm Phong giơ tay tùy ý, d.a.o găm trong tay đ.â.m thẳng vào cổ họng của thiếu niên, gã c.h.ế.t ngay lập tức.
Hắn ta nhảy xuống ngựa, chỉ một lúc sau, những người khác không kịp phản ứng đã mở to mắt ngã xuống vũng máu.
Mộ Cẩm Phong đá văng t.h.i t.h.ể chặn ngang cửa trên mặt đất, sau đó đạp cửa ra.
Chẳng mấy chốc cảnh tượng bấy giờ trong nhà đã hiện ra trước mắt hắn ta, ánh mắt của hắn ta chợt co lại, con ngươi đỏ lên.
Nhìn một người đẫm m.á.u nằm trên mặt đất, hắn ta cảm thấy hô hấp cũng mình như đã dừng lại vào ngay lúc này…