Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 461
Cập nhật lúc: 2025-03-14 21:45:25
Lượt xem: 1
Vận chuyển lương thảo tiến về phía trước rất nhanh.
Qua năm ngày sẽ tới Ô Cương, Ô Cương là tòa thành đầu tiên Mộ Cẩm Phong dành được.
Tuy rằng trong thành là bá tánh của nước kẻ thù nhưng Mộ Cẩm Phong cũng không đối xử khắt khe với mọi người.
Không phải hắn ta lương thiên, mà là vì mỗi ngày Thời Quỳnh đều nhắc bên tai là hắn ta phải làm thiện, nếu như ở vị trí cao, càng phải làm gương tốt, trở thành Tướng quân hoặc là Quận vương có tài năng có kiến thức.
Toàn bộ binh lính của kẻ thù ở trong thành đã bị nhốt vào nhà lao, thế nên binh lính mà Mộ Cẩm Phong để lại canh gác không nhiều.
Hắn ta rất tự tin, luôn cảm thấy người già, phụ nữ và trẻ em là không cần phải quá chú ý.
Chẳng qua cũng là vì hắn ta thiếu cảnh giác, suýt chút nữa đã khiến hắn ta không thể gặp lại người quan trọng nhất.
Thời Quỳnh vận chuyển lương thảo, đội ngũ dài gần ngàn người.
Lúc này, cậu ta vẫn là một Trạng Nguyên tay trói gà không chặt, cưỡi ngựa năm ngày liên tiếp, đi đường lâu như vậy, cậu ta đã vô cùng mệt.
Khi tới thành Ô Cương thì cậu ta lập tức thả lỏng, vả lại chân của cậu ta đã trầy da vì cưỡi ngựa, nghỉ ngơi chỉnh đốn trong thành một canh giờ, do quá mệt nên cậu ta đã ngủ thiếp đi.
Tướng lãnh trông coi thành Ô Cương truyền tin cho Mộ Cẩm Phong, truyền tin cậu ta đã tới vào tai Mộ Cẩm Phong.
Tuy rằng Mộ Cẩm Phong cảm thấy sót vì cậu ta đi xa như vậy, không ngủ không nghỉ mà tới đây nhưng trong lòng cũng có chút tức giận, tức giận vì cậu ta không biết sót bản thân, không biết bảo vệ bản thân mà rời xa chiến trường.
Cũng may Thời Quỳnh vẫn còn ở Ô Cương.
Hắn ta suy nghĩ, ngay sau đó để tướng lãnh trông coi vận chuyển lương thảo thay thế Thời Quỳnh, để Thời Quỳnh nghỉ ngơi trong thành cho thật tốt.
Chẳng qua là bọn họ lại đã coi thường nhóm “Người già, phụ nữ và trẻ em” trong thành Ô Cương.
Binh lính Mộ Cẩm Phong để lại tuần tra khắp nơi trong thành, đối với địa bàn đã nằm trong tay bọn họ, tất cả mọi người đều không nghĩ thịt trên thớt rồi còn cắn người.
Ban đêm, Thời Quỳnh nằm ở trên giường, cửa phòng chợt bị một người mở nhẹ ra.
Vóc dáng của người tới nhỏ gầy, sống lưng có chút cong, không thấy rõ mặt nhưng có thể nhìn ra là một người đã có tuổi.
Gã ta nhẹ tay nhẹ chân đến mép giường, nhìn thoáng Thời Quỳnh ngủ say trên giường, nhéo cằm Thời Quỳnh một cách thô lỗ, Thời Quỳnh tỉnh lại trong cơn đau, nhìn người che mặt, giật mình nói: “Ngươi là ai?”
Không ngờ, khi cậu ta định giãy giụa phản kháng thì đã bị người bịt mặt dùng một tay đánh ngất.
Động tác của người bịt mặt rất nhanh, đôi ba lần là đã khiêng cậu ta rời khỏi đây.
Khi Thời Quỳnh tỉnh lại lần nữa, cậu ta đã bị trói trong căn nhà nhỏ tối tăm.
Điều khiến cậu ta ngạc nhiên là, trong phòng không phải là các thanh niên cường tráng, mà là mấy người gầy và mười mấy thiếu niên nhơ nhỡ mười bốn mười lăm tuổi.
Những người thế này vốn không phải là người xấu mới đúng, nhưng ánh mắt của họ lại lạnh lẽo như băng.
DTV
Mỗi một ánh mắt như sói báo, cũng giống rắn độc, ngay cả trẻ nhỏ cũng lạnh như băng.
Thời Quỳnh nhìn bọn họ, bỗng dưng rùng mình một cái, chỉ cảm thấy cả người run lên.
Không biết mấy người đó đang ăn gì, giống như là đang ăn thịt, dường như... Còn là thịt sống…
Thời Quỳnh chau mày, cử động yết hầu một cách khó khăn, trong lòng có chút buồn nôn.
Cậu ta hít sâu, cố ép bản thân bình tĩnh: “Các ngươi... Là ai? Bắt ta làm gì?”
Cậu ta vừa dứt lời, tất cả người đang ăn thịt sống đều ngừng lại.
Một cụ già có mái tóc đã điểm bạc nhai thịt trong miệng, sau khi nuốt xuống thì lau vết máu… Ở khóe miệng, từ từ đi về phía cậu ta: “Chúng ta là ai?”
Giọng nói của cụ già sắc bén: “Đương nhiên chúng ta là con dân của Khương quốc!"
Thời Quỳnh lạnh nhạt nói: “Diên Khánh của ta đã đánh thắng Ô Cương, tất cả các ngươi đều là tù binh.”
Lời cậu ta nói như một nắm muối rải vào miệng vết thương m.á.u chảy đầm đìa của mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-461.html.]
Một thiếu niên khỏe mạnh có một con mắt lồi ra đi tới trước mặt cậu ta, nắm tay lại đ.ấ.m mạnh vào bụng của cậu ta. Thời Quỳnh cuộn tròn cơ thể trong nháy mắt, giữa trán túa ra mồ hôi.
“Ta kinh! Khương quốc chúng ta không phải tù binh! Bệ hạ sẽ tới cứu chúng ta!”
Phần bụng Thời Quỳnh co rút đau đớn, qua một lúc lâu, lông mày nhíu chặt của cậu ta mới thả lỏng một chút, cậu ta cố gắng bình tĩnh, xem ra không thể chọc giận đám người này: “Vậy các ngươi... Các ngươi... Bắt ta để làm gì?”
Mọi người không trả lời, qua một lúc lâu, mới nghe thấy một giọng nữ già nua: “Ngươi từ Diên Khánh tới để vận chuyển lương thảo, tướng lãnh giữ thành rất kính trọng ngươi, ngươi... Là người có thân phận…”
Nói tới đây, bà ta không nhiều lời nữa.
“Các ngươi biết ta là người có thân phận, vậy tại sao còn dám trói ta, các ngươi... Không sợ chiến tranh xảy ra một lần nữa ư?"
“Chúng ta là con dân của Khương vương, nơi đây là bộ tộc của dân tộc Khương của chúng ta, tuyệt đối không thể để người khác xâm chiếm, thua... Chỉ là tạm thời thôi... Cái tên họ Mộ kia, chúng ta tuyệt đối sẽ không để hắn ta sống yên!”
Thời Quỳnh khựng lại, cậu ta nhớ rất rõ tín ngưỡng của Khương quốc là quốc chủ, từ khi sinh ra sự trung thành và phục tùng đã khắc sâu trong xương cốt của bọn họ.
Đối với một quốc gia mà nói, đây là một ngọn gió mạnh mẽ nhưng nay... Những người này là kẻ thù...
Dường như bọn họ muốn dùng cậu ta để đe dọa Mộ Cẩm Phong...
Trong mắt Thời Quỳnh tràn đầy lo lắng, cậu ta không thể ngồi chờ chết, phải chạy khỏi đây, chỉ cần ra ngoài gặp được binh lính của Diên Khánh thì sẽ ổn thôi.
Dù sao nơi này đã là tòa thành bị đánh bại, dù thế nào thì bọn họ cũng không dám lật trời, vả lại khi không thấy cậu ta, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Nói không chừng không mất bao lâu nữa, Mộ Cẩm Phong sẽ nhận ra, hắn ta thông minh như vậy, chắc chắn cũng sẽ nghĩ ra cách.
Thời Quỳnh cố gắng bình tĩnh trở lại.
Tới nửa đêm, tất cả mọi người trong phòng đã rời đi.
Dường như bọn họ không lo cậu ta sẽ chạy trốn.
Thời Quỳnh có chút chần chờ nhưng cậu ta không thể kéo dài thời gian, thời cơ tốt như vậy rất khó có được.
Tốn công sức rất lớn mới cởi bỏ được dây thừng trên người, cậu ta cẩn thận mở cửa bước ra ngoài.
Nhưng vừa mới mở cửa ra, cậu ta đã phải ngạc nhiên.
Cậu ta cho rằng nơi mình ở là một cái sân bí mật hoặc là một cái tầng hầm ngầm.
Chẳng qua là bốn phía... Chỉ toàn là mộ...
Tuổi Thời Quỳnh vốn không lớn, nhìn cảnh tượng vắng lặng âm u như vậy, cậu ta không kiềm chế được mà run cầm cập.
Cậu ta thở thật sâu, đi từ từ về phía trước, bỗng dưng phía sau vang lên tiếng bước chân nặng nề.
Bước chân của cậu ta dừng lại, quay đầu nhìn lại thì thấy một gã đàn ông cường tráng vẻ mặt dữ tợn.
Hơi thở của Thời Quỳnh dừng lại một lúc, liếc mắt nhìn gã đàn ông cường tráng một cái, cậu ta chợt xoay người lại, chạy về phía trước như không muốn sống.
Cậu ta thấy rõ sát ý trong đôi mắt gã đàn ông cường tráng.
Cậu ta biết nếu nay chạy không thoát, vậy thứ chờ đợi cậu ta không phải là kết quả tốt.
Chẳng qua là khoảng cách giữa hai người thật sự quá lớn...
Khi bị trói vào nhà lần nữa, cả người Thời Quỳnh tràn đầy vết thương, trên mặt cũng bị m.á.u ứ đọng.
Cậu ta thật sự rất đau, nhịn không được mà rên rỉ, cậu ta chưa từng bị đánh đập như vậy, cậu ta là Thế tử của Tể tướng, từ trước tới nay thân kiều thể quý, đau đớn như thế đủ lấy nửa cái mạng của cậu ta.
Bên kia, Mộ Cẩm Phong đang ở trong lều vải suy nghĩ chuyện đánh chiếm tòa thành, nhưng lại bị tiếng bước chân dồn dập quấy nhiễu.
Hắn ta nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Tướng quân... Thế tử Tể tướng... Không thấy... Không thấy cậu ta đâu nữa! Tìm kiếm khắp nơi trong thành, vẫn không thấy…”
“Cái gì?” Mộ Cẩm Phong đứng bật dậy, tròng mắt hắn ta run rẩy, túm chặt cổ áo của người chạy tới: “Không thấy? Ở địa bàn của ta, ngươi nói cho ta biết... Không thấy người nữa?”
Trong mắt hắn ta như có sóng to gió lớn quay cuồng vừa mãnh liệt vừa dữ tợn, binh lính trước mắt sợ tới mức cơ thể run rẩy.