Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 460

Cập nhật lúc: 2025-03-14 21:45:23
Lượt xem: 0

Thời Quỳnh vốn theo cha mình vào cung để chúc thọ Hoàng thượng, nhưng trong buổi tiệc toàn người lớn và Hoàng tử Công chúa mà cậu ta không quen biết, cậu ta ngồi bên cạnh cha rất chán.

Nhân lúc cha uống rượu với người khác, cậu ta lén chạy ra ngoài.

Vốn định đi chơi nhưng Hoàng cung quá lớn, đi tới đi lui, cậu ta đã lạc đường.

Nhìn cảnh tượng xa lạ xung quanh, Thời Quỳnh mười hai tuổi sốt ruột tới mức vò đầu.

Cậu ta phải về nhanh một chút!

Không phải vì buổi tiệc kết thúc mà là vì cha sẽ không tìm được cậu ta!

Cậu ta đi khắp nơi nhưng càng đi lại càng sai, cho tới khi đi đến một cung điện lóe lên ánh nến, cậu ta đẩy cửa vào.

Từ từ đi vào, đập vào mắt là một thiếu niên cầm giáo dài quơ múa trong sân.

Đoán chừng thiếu niên lớn hơn cậu ta một hai tuổi, dáng vóc cao hơn cậu ta một cái đầu.

“Ngươi… Ngươi là ai?”

Cậu ta vừa lên tiếng, động tác của Mộ Cẩm Phong đã dừng lại!

Vừa rồi hắn ta vung giáo dài nên không chú ý tới việc cửa lớn bị mở ra, còn có một thiếu niên bước vào.

Hắn ta nhíu mày: “Ngươi là ai? Dám tùy ý xông vào chỗ của ta?”

Ánh mắt của hắn ta rất sắc bén, Thời Quỳnh bị giật mình.

Lúc này cậu ta chỉ là một thiếu niên nhơ nhỡ, Thời phụ Thời mẫu rất cưng chiều cậu ta, thế nên cậu ta rất khác Thế tử nhà khác, trên người có một cỗ khí chất thanh khiết dày đặc thuộc về trẻ con, đôi mắt trong trẻo xinh đẹp.

Nhìn thấy dáng vẻ vừa ngây thơ vừa căng thẳng của cậu ta, Mộ Cẩm Phong thu ánh mắt sắc bén lại: “Nói!”

Thời Quỳnh bị dọa run rẩy: “Ta… Ta là Thế tử của Tể tướng! Ta tên Thời Quỳnh, nay vào cung chúc thọ Hoàng thượng với phụ thân, ta… Ta lạc đường nên mới không cẩn thận xông vào đây, xin lỗi.”

Lông mày của Mộ Cẩm Phong nhíu lại: “Ra ngoài rẽ trái, đi tới cuối đường rồi rẽ phải, sau đó đi thẳng thì sẽ tới nơi tổ chức buổi tiệc mừng thọ.”

Nghe hắn ta chỉ đường cẩn thận như thế, Thời Quỳnh không còn sợ hắn ta nữa.

Dáng vẻ của người này khôi ngô tuấn tú, rất khó khiến người ta nảy sinh ác cảm.

Thời Quỳnh không rời khỏi ngay lập tức: “Cảm ơn ngươi, nhưng mà ngươi là ai vậy?”

“Mộ Cẩm Phong.”

“Nhị Hoàng tử điện hạ?” Đôi mắt Thời Quỳnh mở to, vẻ mặt ngạc nhiên.

Nghe đồn tính cách của Nhị Hoàng tử điện hạ vốn lạnh lùng, tàn bạo bẩm sinh, còn khắc thân chi tướng, ba tuổi đã khắc c.h.ế.t mẫu thân Lệ phi, tới sáu tuổi khắc c.h.ế.t Trương phi nuôi dưỡng hắn ta.

Cuối cùng không còn cách nào khác, mặc dù bệ hạ lương thiện, muốn giao hắn ta cho phi tử khác chăm sóc nhưng Mộ Cẩm Phong không chỉ khắc thân, thỉnh thoảng còn đả thương thái giám cung nữ, đánh c.h.ế.t mèo hoa cưng của Khương phi nương nương, đồng thời Khương phi là nương nương được sủng ái nhất.

Hắn ta đắc tội Khương phi, càng không có ai dám nuôi dưỡng hắn ta.

Mộ Cẩm Phong sáu tuổi đã dọn vào tẩm cung của mẫu phi đã qua đời của hắn ta, nói rằng mình không cần ai chăm sóc cả.

Mặc dù bề ngoài bệ hạ lương thiện nhưng trong lòng cực kỳ kiêng dè danh tiếng khắc thân của hắn ta.

Mặt ngoài phái cung nữ chăm sóc hắn ta nhưng thật ra là không có ai cả, cuối cùng là không thèm quan tâm tới.

Những năm qua, hắn ta chỉ có một mình, dường như tất cả mọi người đã quên mất sự tồn tại của hắn ta.

Mộ Cẩm Phong nhìn Thời Quỳnh rồi bật cười: “Ngươi biết ta?”

Thời Quỳnh khẽ gật đầu: “Biết, phụ thân đã từng nhắc qua.”

Mộ Cẩm Phong nhìn cậu ta một cái: “Đi nhanh đi.”

Thời Quỳnh nhìn hắn ta cẩn thận từng li từng tí, quần áo trên người hắn ta rất cũ kỹ, hoàn toàn khác áo gấm trên người những Hoàng tử khác.

Cậu ta lại nhìn thức ăn trên bàn, chỉ có một cái màn thầu cứng lạnh lẽo và một đĩa rau muối.

Cậu ta trừng mắt, mắt sắc lóe lên vẻ do dự, trong lòng quyết định, cậu ta lấy hai miếng bánh ngọt giấu trong n.g.ự.c đưa cho Mộ Cẩm Phong.

Bánh ngọt trong suốt sáng lấp lánh, có thể nhìn thấy rõ phần nhân bên trong bánh ngọt dưới ánh trăng.

“Ngươi ăn đi, ta cho ngươi.”

Cậu ta đã ăn một cái bánh này, ngọt thanh, ăn rất ngon, cậu ta lén giấu để mang về cho đệ đệ ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-460.html.]

Mộ Cẩm Phong nhìn thoáng hai cái bánh trong lòng bàn tay cậu ta, đôi môi khẽ mấp máy, không kiềm chế được mà nuốt nước bọt một cái.

Thời Quỳnh chú ý thấy yết hầu hắn ta khẽ nhúc nhích, cười nói: “Cái bánh này ngon lắm! Là bánh ngon nhất mà ta từng được ăn! Ngươi ăn đi!”

Mộ Cẩm Phong kề cà không nhận, không có ai đối xử tốt với hắn ta như vậy, cho hắn ta đồ ăn ngon.

Phần lớn người cho hắn ta đồ ăn ngon đều không có ý tốt.

Nhưng mà… Hắn ta liếc mắt nhìn tiểu thiếu niên trước mắt, cậu ta… Chắc không phải là muốn mình trả ơn cho cậu ta đâu nhỉ.

Thấy hắn ta không nhận, trong mắt chứa vẻ do dự, còn có vẻ đề phòng, Thời Quỳnh suy nghĩ, bẻ một cái bánh ngọt bên trong ra rồi nhét vào trong miệng mình: “Nhìn này! Ta không hại ngươi đâu! Ta cũng ăn nè.”

Thời Quỳnh lại đưa bánh tới trước mặt hắn ta.

Mộ Cẩm Phong muốn nói gì đó, Thời Quỳnh tay mắt lanh lẹ vươn tay nhét bánh ngọt vào trong miệng hắn ta.

Mộ Cẩm Phong giật mình, chợt đẩy ngã cậu ta xuống đất.

Thời Quỳnh rên đau một tiếng, cậu ta che đầu gối, môi mím chặt.

Mộ Cẩm Phong cảm nhận được vị ngọt bên trong bánh, hắn ta nhanh chóng nuốt bánh xuống, thấy cậu ta ngồi dưới đất, vẻ mặt tràn đầy đau đớn và ấm ức, hắn ta cắn răng, do dự một lúc rồi mới vươn tay về phía cậu ta: “Ta… Ta không cố ý, ngươi giả vờ đáng thương để làm gì?”

Thời Quỳnh nhìn hắn ta một cái rồi lại nhìn cái bánh ngọt nằm trên mặt đất cách đó không xa, đôi mắt lóe lên vẻ tiếc nuối.

Mộ Cẩm Phong nhìn theo ánh mắt của cậu, trong mắt lóe lên vẻ phiền muộn.

Thời Quỳnh thấy cảnh này, đôi môi mím chặt của cậu ta thả lỏng, do dự một lúc rồi mới vươn tay nắm lấy tay của hắn ta.

Mộ Cẩm Phong nhân lúc đó kéo cậu ta dậy.

“Nếu… Nếu ta còn có cơ hội thì ta sẽ tới đưa bánh cho ngươi, ta… Ta phải đi rồi.”

Nói xong, Thời Quỳnh bước khập khiễng ra ngoài.

Mộ Cẩm Phong nhìn bóng lưng rời đi của cậu ta, cho tới khi cậu ta biến mất hoàn toàn, hắn ta nhìn bánh ngọt trên mặt đất, sau đó bước tới nhặt bánh ngọt lên, thổi vỏ ngoài dính bụi rồi nhét vào trong miệng.

Ăn xong miếng bánh ngọt, hắn ta lại lặng lẽ cầm giáo dài hơi cũ lên, tiếp tục quơ múa.

DTV

Chẳng qua là cái tên “Thời Quỳnh” như mọc rễ trong đầu hắn ta, đây là người đầu tiên đối xử tốt với hắn ta…

Khoảng thời gian sau, bởi vì Thời mẫu là cháu họ của Thái hoàng Thái hậu, thế nên Thái hoàng Thái hậu thường xuyên bảo bà ấy dẫn Thời Quỳnh vào cung trò chuyện với bà ta.

Thời Quỳnh vừa có cơ hội là đã chạy đi tìm Mộ Cẩm Phong, mang thức ăn ngon cho hắn ta, hoặc là đồ chơi, mặc dù tuổi tác của Mộ Cẩm Phong đã không còn nhỏ nhưng có rất nhiều thứ hắn ta chưa thấy qua, thế nên đối với tất cả mọi thứ mà Thời Quỳnh mang tới, hắn ta cảm thấy rất hứng thú.

Hai người từ lúc bắt đầu còn lạ lẫm, dần dần nói chuyện với nhau nhiều hơn, Thời Quỳnh thích nhìn hắn ta đùa giỡn với giáo dài, Mộ Cẩm Phong cũng thích cậu ta kể về món cậu ta thích ăn hoặc mấy bài thơ ca.

Mộ Cẩm Phong biết Thời Quỳnh đã bắt đầu chuẩn bị thi, dù cậu ta nhỏ tuổi nhưng là người tài mà không ai trong kinh thành không biết.

Thời Quỳnh cũng biết Mộ Cẩm Phong rất thích tập võ, có thể là do mẫu phi của hắn ta vốn là nữ nhi của đại Tướng quân, thế nên ở phương diện này, hắn ta có tài năng rất lớn.

Thời Quỳnh nói hắn ta thích hợp g.i.ế.c địch trên chiến trường.

Mộ Cẩm Phong từ chối cho ý kiến, chỉ vì không có việc gì để làm nên hắn ta mới tập võ, cũng để tránh bị kẻ khác giải quyết…

Chẳng qua là… Hắn ta nhìn người bên cạnh, cậu ta là người bạn duy nhất của hắn ta, nếu cậu ta muốn hắn ta đi thì hắn ta sẽ đi.

Tới cuối cùng, hắn ta thật sự đi, thật sự lên chiến trường.

Năm Mộ Cẩm Phong mười tám tuổi, biên giới bị người Khương xâm phạm, trong triều không có ai dùng được, nghĩ tới kỳ vọng của Thời Quỳnh đối với hắn ta, lần đầu Mộ Cẩm Phong chạy tới Ngự Thư Phòng.

Lúc này Hoàng thượng cũng nhớ ra mình còn có một nhi tử như vậy.

Có thể xuất chinh, đương nhiên là ông ta sẽ đồng ý, huống chi đó còn là Hoàng tử, có thể vững chắc lòng quân, một mặt khác… Ông ta cũng nhớ tới lời đồn khắc thân của Mộ Cẩm Phong, đoán không chừng g.i.ế.c người cũng sẽ tốn sức…

Chẳng qua là sau khi Mộ Cẩm Phong lên chiến trường, không chỉ dành lại một tòa thành bị người Khương chiếm, ngược lại còn phản công chiếm hai tòa thành của người Khương!

Nhưng làm sao các Hoàng tử có thể cho phép hắn ta cứ kiêu dũng như vậy, người đưa lương thảo bị mua chuộc, dọc đường lương thảo đã bị đốt.

Thời Quỳnh nghe vậy, trong lòng nóng vội như kiến bò trên chảo nóng, đây không phải là chặt đứt đường lui của Mộ Cẩm Phong ư! Không có lương thảo, làm sao đánh trận!

Cuối cùng cậu ta không quan tâm tới sự phản đối của Thời phụ Thời mẫu, cậu ta vơ công việc vận chuyển lương thảo tới trên lưng mình.

Cậu ta là Tân Trạng Nguyên, người khác chỉ cho là cậu ta nóng lòng lập công, vả lại còn có cha làm Tể tướng, thế nên đã thay mặt cậu ta nói chuyện.

Hoàng đế đồng ý.

Bấy giờ không có ai dám mua chuộc cậu ta, cũng không có ai dám động tay động chân vào cậu ta, bởi vì cậu ta không chỉ là Tân Trạng Nguyên, còn là Thế tử của Tể tướng, cũng không phải là người có thể tùy ý hãm hại.

Loading...