Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 46

Cập nhật lúc: 2025-03-05 12:08:17
Lượt xem: 63

Bọn họa ăn trong vui sướng và hoàn toàn không để ý tới nhi tử đang ngồi cạnh Đoàn Đoàn.

Nhưng mà Tiểu Bảo cũng không thèm đoái hoài gì tới cha nương của cậu bé, thỉnh thoảng sẽ được Đoàn Đoàn gắp đồ ăn cho, cậu bé ăn từng miếng nhỏ một cách ngon lành!

Giang Oản Oản thấy Đoàn Đoàn và Tiểu Bảo vẫn chưa ăn trứng hấp, nàng cầm một cái thìa lớn múc cho hai thằng bé mỗi người một thìa: “Đây là trứng hấp cố ý làm cho các con, mau ăn thử đi!”

Đoàn Đoàn không biết món này được làm từ trứng gà, cậu bé thấy món này không thơm như các món xung quanh nên cậu bé không ăn và cũng không gắp cho Tiểu Bảo.

Thấy Giang Oản Oản nói vậy, Đoàn Đoàn mới cầm thìa múc một miếng trứng hấp để ăn, mềm như tơ lụa, chỉ cần khẽ nuốt là sẽ lập tức xuống bụng, trong trứng hấp còn có thêm mấy con tôm bóc vỏ, vì vậy không chỉ có mùi thơm của trứng gà mà còn có vị tươi ngon của nõn tôm, Đoàn Đoàn chỉ mới ăn một miếng đã cảm thấy rất thích.

Mà Tiểu Bảo ở bên cạnh cậu bé đã nhanh chóng ăn xong, cậu bé l.i.ế.m môi, mở to đôi mắt to tròn rồi rụt rè kéo ống tay áo của Giang Oản Oản vừa múc trứng hấp cho mình: “Ngon quá! Con muốn nữa!”

Giang Oản Oản nhìn vẻ mặt dễ thương của cậu bé, nàng lập tức múc thêm một thìa lớn, thậm chí còn múc thêm mấy con tôm bóc vỏ, sau đó cũng múc cho Đoàn Đoàn nhà mình một thìa nữa.

Hai thằng bé rất thích ăn trứng hấp nên không đoái hoài gì tới thức ăn khác nữa, chẳng mấy chốc hai đứa đã ăn sạch bát trứng hấp lớn.

Lý Thị thấy Tiểu Bảo thích ăn món trứng hấp này thì muốn nói gì đó, nhưng lại bị Giang Oản Oản cắt ngang: “Tẩu tử, muội thấy Tiểu Bảo rất thích ăn trứng hấp, vậy muội sẽ dạy cho tẩu làm, như vậy tẩu sẽ có thể thường xuyên nấu cho thằng bé ăn, có lẽ trẻ con đều thích hết.”

Lý Thị cực kỳ vui vẻ: “Được được được! Thật sự cảm ơn đệ muội rất nhiều! Thằng oắt con nhà tẩu rất kén ăn, mỗi lần ăn cơm với muội thì thằng bé lại có thể ăn thêm một bát nữa.”

Ở một bên khác, Tần Tĩnh Trì đang nói chuyện với Lý Quý về chuyện xây nhà, cuối cùng sau một hồi nói chuyện, hai người quyết định ngày hôm sau sẽ đi tìm đội xây dựng.

Khoảng thời gian này đã sắp kết thúc vụ mùa, mấy nam nhân ở trong thôn cũng có thời gian rảnh rỗi nên có thể nhờ giúp đỡ, Tần Tĩnh Trì hỏi ý kiến của Giang Oản Oản, hai người định sẽ trả cho người dân trong thôn hai mươi văn tiền một ngày và bao ăn trưa.

Sau khi cả nhà Lý Quý rời đi, Tần Tĩnh Nghiễn cũng vội vàng về nhà, còn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản dọn dẹp qua phòng bếp, sau đó cả nhà đi tắm rồi lên giường nằm.

Tần Tĩnh Trì ôm Giang Oản Oản nằm trên giường, còn Đoàn Đoàn thì lăn tới lăn lui chơi ở trên giường.

“Tĩnh Trì, hay là sau này cứ để ta và đệ đệ đi bán hàng, còn cha mẹ ở nhà nấu cơm cho công nhân, chàng thì vẫn tiếp tục làm án thư nhé?”

Tần Tĩnh Trì hôn lên trán nàng một cái, hắn gật đầu: “Được! Ta nghe nàng.”

Đoàn Đoàn cầm bàn chân của mình nhìn một hồi lâu, sau đó cậu bé giơ chân ra trước mặt Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: “Cha nương! Hai người nhìn đi ạ, móng chân của Đoàn Đoàn dài lắm rồi!”

Giang Oản Oản nhìn bàn chân trắng nõn của nó, rồi lại nhìn móng chân đúng là đã hơi dài, vì vậy nàng nói: “Để nương cắt cho con.”

Sau đó nàng vỗ vào cái m.ô.n.g nhỏ của cậu bé rồi sai sử: “Con mau đi lấy cho nương cái kéo đi.”

Đoàn Đoàn nghe lời bò xuống giường, sau một hồi, cậu bé cầm cái kéo trong ngăn tủi rồi đưa cho nàng: “Nương ơi, đây ạ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-46.html.]

Sau đó Đoàn Đoàn còn rất tự giác nằm xuống, đôi chân đặt lên đùi Giang Oản Oản, còn cả người cậu bé thì tựa vào trong lòng Tần Tĩnh Trì, bàn tay bé nhỏ khẽ vuốt ve tay của cha, cậu bé cảm thấy rất sung sướng!

Tần Tĩnh Trì ôm cậu bé bằng một tay, tay còn lại nhẹ nhàng xoa bóp gương mặt nhỏ nhắn non mềm của cậu bé, mặt thằng bé bị bàn tay của hắn bóp tới bóp lui trở nên biến dạng, nhưng nhóc con chưa bao giờ cảm thấy ghét hắn, thậm chí còn rất thích hành động này của cha mình.

Giang Oản Oản cắt móng chân cho cậu bé, nàng nhìn hai cha con vui vẻ chơi với nhau thì bất lực mỉm cười, thật sự là hai tên quỷ ngây thơ mà.

Đột nhiên Đoàn Đoàn buồn bã ni: “Cha nương, sắp tới sinh nhật của Cẩu Đản ca ca rồi ạ, Đoàn Đoàn muốn tặng cho ca ca một món quà nhưng Đoàn Đoàn lại không biết nên tặng cái gì.”

Nhờ Đoàn Đoàn nhắc nhở, lúc này Giang Oản Oản mới nhận ra hình như nàng không biết sinh nhật của thằng bé là vào ngày nào!

Thế là nàng thử hỏi: “Vậy vào ngày sinh nhật, Đoàn Đoàn muốn được tặng quà gì nào?”

Lực chú ý của Đoàn Đoàn lập tức bị nàng hấp dẫn, cậu bé bắt đầu ra sức tưởng tượng đến ngày sinh nhật của mình nhưng một lát sau lại buồn bã nói: “Nhưng sinh nhật của Đoàn Đoàn là vào mùa đông mà, phải còn rất lâu rất lâu nữa!”

Tần Tĩnh Trì nhìn Giang Oản Oản một cái, hắn dường như vô ý thơm Đoàn Đoàn một cái rồi nói: “Cũng không lâu lắm đầu, Đoàn Đoàn được sinh vào mùng mười tháng chạp, cũng chỉ còn hơn hai tháng nữa thôi, con có thể suy nghĩ thật kỹ xem con muốn gì, đến sinh nhật cha và nương sẽ mua cho con.”

Giang Oản Oản thấy hắn nói vậy, trong lòng nàng thầm nhớ kỹ ngày này.

Giang Oản Oản đã cắt móng chân xong, nàng đặt cái kéo xuống cái bàn cạnh giường, nàng cử động cơ thể tới nằm cùng với Tần Tĩnh Trì, ôm thằng bé rồi nói: “Cha con nói đúng đá, năm nay cha nương sẽ mua một món quà sinh nhật thật đẹp cho Đoàn Đoàn.”

Đoàn Đoàn cảm thấy rất vui vẻ, cậu bé thơm Tần Tĩnh Trì, rồi lại thơm Giang Oản Oản một cái, sau đó kéo tay hai người và phấn khích nói: ”Vậy Đoàn Đoàn sẽ suy nghĩ thật kỹ, ừm... Đoàn Đoàn muốn ăn ngon, muốn có một cái chong chóng tre mới, chuồn chuồn nhỏ của Đoàn Đoàn cũng đã cũ rồi!”

Nghĩ tới đây, cậu bé đột nhiên nhớ tới con bướm nhỏ trưa nay mới được mang về: “A! Nương ơi, bướm nhỏ của con! Con quên mất!”

Không để Giang Oản Oản kịp nói gì, cậu bé vội vàng nhảy xuống giường rồi chạy chậm tới bên bệ cửa sổ, cậu bé giơ tay lấy cái lồng trúc nhỏ xuống để xem thử, trong đó nào còn con bướm nào nữa!

Giang Oản Oản bất lực cười thành tiếng: “Con mau lên giường đi, bướm nhỏ có cánh đã bay mất rồi.”

Đoàn Đoàn suy nghĩ một hồi, lúc này mới nín khóc và mỉm cười, cậu bé che miệng xấu hổ cười: “Đoàn Đoàn quên mất, cũng may nương nhớ rõ.”

Giang Oản Oản bế cậu bé lên giường và đặt cậu bé vào trong chăn nằm giữa hai người, nàng khẽ vuốt cái mũi nhỏ của Đoàn Đoàn: “Đồ ngốc!”

Đoàn Đoàn nghe thấy nàng nói vậy, không biết cậu bé nghĩ đến cái gì, đôi môi mím chặt rồi nhào vào trong lòng Tần Tĩnh Trì, sau đó giọng nói buồn bực của cậu bé truyền ra: “Đoàn Đoàn không phải là đồ ngốc, Đoàn Đoàn không ngốc! Nương là người xấu!”

Giang Oản Oản cau mày, một lát sau nàng mới nhớ ra lúc trước khi nguyên chủ thấy Đoàn Đoàn giặt quần áo không sạch hay quét nhà không sạch thì đều sẽ mắng cậu bé là đồ ngu, nói cậu bé vụng về, đến mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng làm không xong.

Giang Oản Oản lập tức nghẹn họng, nàng không ngờ mặc dù bây giờ bánh bao nhỏ càng ngày càng hoạt bát, không còn câu nệ ở trước mặt nàng nữa nhưng cậu bé vẫn nhớ những chuyện lúc trước.

Tần Tĩnh Trì nhìn nàng với ánh mắt an ủi, sau đó hắn nâng đầu của Đoàn Đoàn lên, đôi mắt của thằng bé đã tràn ngập nước mắt, mũi cũng đỏ ửng lên, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản thấy cậu bé như vậy đều cảm thấy rất đau lòng.

DTV

Tần Tĩnh Trì đỡ lấy gương mặt nhỏ đó, thơm cậu bé vài cái, sau đó hắn mới an ủi: “Bảo bối đừng khóc, nương con không mắng con đâu, nàng ấy chỉ trêu con mà thôi.”

Loading...