Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 459

Cập nhật lúc: 2025-03-14 21:45:21
Lượt xem: 0

Mặt trời trên cao nắng chói chang, cây cối xung quanh úa màu, trông rất tiêu điều, không xanh um tươi tốt, xanh tươi ướt át như lúc sáng sớm.

Chẳng qua là trong thời tiết nóng bức này, cả người Thời Quỳnh lại lạnh buốt, khí lạnh như từ gan bàn chân truyền khắp cả người, lạnh tới mức đôi môi của cậu ta trở nên trắng bệch.

Cha nương ngã vào vũng máu, nhìn qua đã không còn sống.

“Cha… Nương…”

Đứng ở cửa nhà, sức lực cả người như bị thứ nào đó rút sạch trong nháy mắt, chẳng qua là một lát sau, cậu ta đã không khống chế được mà ngã nhào xuống đất.

Đám tôi tớ đã vào trong từ lâu chỉ cúi đầu, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.

Sắc mặt của cậu ta tái nhợt gần như trong suốt, bờ môi run rẩy kịch liệt, khóe mắt như bị ứ máu, đỏ tới mức dọa người.

Cậu ta không thể đứng thẳng người, cũng không đứng dậy nổi, chỉ có thể dịch từng bước tới bên cạnh xác của Thời phụ Thời mẫu bằng tư thế quỳ, mỗi lần dịch tới, cơ thể lại càng run rẩy kịch liệt.

Cuối cùng khi dịch tới bên cạnh Thời phụ Thời mẫu, cậu ta dùng đôi bàn tay run rẩy đỡ hai người m.á.u me đầy người ngồi dậy, thỉnh thoảng sẽ dùng bàn tay che lỗ m.á.u trên người bọn họ.

Cho tới khi m.á.u đã lạnh từ lâu trên người cha nương nhiễm đỏ bàn tay trắng bệch của mình, khóe mắt đỏ bừng của cậu ta mới không kiềm chế được nữa mà chảy nước mắt liên tục.

Từ tiếng khóc trầm thấp từ từ trở thành rên rỉ đau khổ, đám quạ đen cách đó không xa bị quấy nhiễu bay tán loạn.

“Cha… Nương…”

“Cha… Nương… Sao lại thế này… Sao lại thế này…”

“Đây không phải sự thật! Không phải sự thật! Không phải… Sự thật…”

Quản gia đứng một bên đỏ mắt, khẽ nói: “Thiếu gia, tiểu thiếu gia… Không tìm thấy tiểu thiếu gia…”

Ánh mắt dữ tợn của Thời Quỳnh run rẩy, nhìn về phía ông ta: “Đi tìm! Tìm!”

Giọng nói của cậu ta trở nên khàn và trầm thấp vì khóc quá lâu, cậu ta gần như xé nát cổ họng để nói ra mấy chữ này.

Chẳng qua là tìm từ sáng tới tối, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Thời Tẫn.

Tất cả mọi người cho là cậu ấy đã gặp chuyện chẳng may.

Thời Quỳnh cắn răng, sau khi thu xếp t.h.i t.h.ể của cha nương về phủ Tể tướng thì mới cố gắng gượng dẫn người đi tìm người.

Tìm hơn nửa đêm, cuối cùng cũng tìm thấy cậu ấy ở ngay đống cỏ khô cách sân Thời phụ Thời mẫu xảy ra chuyện không xa.

Lúc đó, tiểu thiếu niên nhơ nhỡ đã ngất xỉu, thỉnh thoảng run lên vài cái, thì thầm trong miệng mấy chữ như “Đừng mà!” “Đừng g.i.ế.c họ mà!”.

Trong lòng Thời Quỳnh vô cùng đau xót.

Cậu ta thở sâu, kiếm chế cảm xúc đau xót trong lòng, ôm đệ đệ của mình từ từ lên xe ngựa.

Bỏ ra mấy ngày, cuối cùng Thời Quỳnh cũng xử lý xong việc tang của Thời phụ Thời mẫu, chôn cất ở núi Lộc.

Tể tướng và Tể tướng phu nhân bị g.i.ế.c hại, người sáng suốt vừa nhìn đã biết không đơn giản.

Thời Quỳnh dâng thư lên liên tục, cầu kiến Hoàng đế hết lần này tới lần khác, thậm chí còn điều tra cùng Đại Lý Tự nhưng kết quả cuối cùng chỉ là cha nương nhà mình bị bọn cướp g.i.ế.c hại.

Từ khi Thời Tẫn thấy cảnh Thời phụ Thời mẫu bị g.i.ế.c hại, cậu ấy nói chuyện ít vô cùng, thậm chí còn không cười được mấy lần, không thể nào hỏi được tin tức có liên quan tới hung thủ từ cậu ấy, chỉ biết chuyện đám người đó bịt mặt mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-459.html.]

Thời Quỳnh nhìn thấy đệ đệ hoàn toàn khác với tiểu thiếu niên thích cười trước đây, trong lòng cậu ta đau đớn khôn nguôi.

Sợ cậu ấy ở nhà sẽ càng thêm đau lòng, thế là phái người đưa cậu ấy đến nhà ngoại.

Trong khoảng thời gian này, Thời Quỳnh gầy tới mức chỉ còn lại xương, bôn ba và giày vò suốt ngày khiến cậu ta ngã xuống.

Thái y khám xong chỉ nói là cậu ta quá mệt mỏi nên đã ngất xỉu.

Người đáng tin cậy nhất nhà họ Thời mệt mỏi ngã bệnh, thế nên việc điều tra chuyện Thời phụ Thời mẫu cũng tạm thời dừng lại.

Trong đêm, trăng tròn treo liên tục trong suốt nửa tháng chợt không xuất đầu lộ diện, tiếng gió vù vù đảo qua song cửa sổ, phát ra tiếng kẽo kẹt.

Trong căn phòng ngủ tối tăm, bỗng truyền tới một loạt tiếng bước chân.

Tiếng bước chân có chút nặng nề.

Mộ Cẩm Phong nhìn người gầy gò nằm ở giữa giường, ấn đường nhíu chặt, bờ môi mím lại thành một đường nhỏ.

Hắn ta từ từ đến gần, nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, cúi đầu nhìn người đang ngủ mê man nhưng vẫn nhíu mày, trong đôi mắt là bóng tối dày đặc tới mức không thể nhìn ra.

Một tiếng thở dài vang lên trong căn phòng ngủ tối tăm im ắng, hắn ta vươn tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt lạnh lẽo của Thời Quỳnh: “Quỳnh Nhi… Xin lỗi…”

Qua một lúc sau, bóng lưng cuốn theo nỗi đau khổ khó tả của hắn ta từ từ cúi xuống, hôn lên đôi môi lạnh buốt của Thời Quỳnh.

Khi đứng dậy, bóng lưng cao lớn thẳng tắp của hắn ta khẽ cử động, ngón tay khớp xương rõ ràng siết chặt, trong mắt dần tràn ra sự đau thương và đau đớn vô tận.

“Xin lỗi…”

Tiếng bước chân dần xa, cho tới khi cửa gỗ nhẹ nhàng cài lại, Thời Quỳnh nằm trên giường mới từ từ mở mắt ra, đôi mắt lạnh lẽo. Dường như bên trong ngoài sự lạnh lẽo ra còn có sự cay đắng và đau thương dày đặc, đôi môi trắng bệch của cậu ta khẽ mở ra: “Thật sự… Là ngươi…”

Chỉ đơn giản vài chữ, lại giống như tiếng khóc lóc thảm thiết.

Trở lại Vương phủ, Mộ Cẩm Phong không ngừng đi về phía ngục tối.

Trong ngục tối giam giữ vài người mặc áo đen, khắp người đầy m.á.u me, khi nhìn kỹ thì sẽ thấy m.á.u và thịt bay xuống, giống như bị lăng trì.

DTV

Ánh mắt Mộ Cẩm Phong lạnh buốt, hắn ta bước từ từ tới gần, nhìn mấy người trước mắt, giống như đang nhìn súc sinh hoặc vật chết, trong đôi mắt lạnh buốt không có chút gợn sóng nào.

Hắn ta đi qua bên cạnh.

Hộ vệ run tay ngay lập tức, đưa cho hắn ra một cây roi.

Mộ Cẩm Phong vuốt cây roi, dùng cây roi từ từ quấn quanh tay mình, quá trình quấn quanh mới là quá trình giày vò nhất, cũng khiến người ta run sợ nhất.

Trong đôi mắt của hắn ta như nhiễm phải màu máu.

Sau khi nắm toàn bộ cây roi vào trong tay, đôi mắt mặt hẹp dài xinh đẹp của hắn ta nhắm lại, không chừa nhiều kẽ hở, nhìn xuyên qua kẽ hở là sự rét lạnh thấu xương và nguy hiểm c.h.ế.t người.

Chẳng mấy chốc, đôi mắt sắc bén nhắm lại bỗng mở ra, cây roi vốn nhuốm m.á.u vung về phía mấy người áo đen đang bị trói.

Từng roi rơi xuống, cơ thể của mấy người áo đen vốn trầy da sứt thịt lại nhiễm màu đỏ tươi lần nữa.

Nhưng dù bọn họ có kêu to thì cũng trở thành tiếng rầm rì, rên rỉ, cảm giác đau đớn khắp cả người khiến bọn họ cảm thấy việc phát ra tiếng kêu nhỏ liên tục khó như lên trời.

Sau khi quất đánh mấy chục roi, Mộ Cẩm Phong mới ngừng lại, từ từ phun ra mấy chữ: “Các ngươi phản bội ta thì thôi, sao lại dám g.i.ế.c người của hắn, sao dám khiến hắn… Đau lòng như thế!”

Câu nói lạnh lẽo mang theo sát ý, dù cho có là đám người áo đen đã bị giày vò tới mức không ra người cũng không kiềm chế được mà run lên.

Loading...