Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 458
Cập nhật lúc: 2025-03-14 21:45:19
Lượt xem: 0
Cô bé cười nói: “Đệ đệ A Thời, chỉ tiếc đệ là nam, nếu không thì cũng có thể để cha tỷ vẽ cho đệ.”
Cậu bé vội lắc đầu: “Đệ là nam tử! Không thể vẽ thứ này được! Chỉ Ninh Nhi vẽ là được rồi, Ninh Nhi trở thành bảo bảo xinh đẹp nhất là được!”
Nghe hai người tỷ một câu đệ một câu, Đô Đô ôm lấy bọn chúng, không nhịn được mà nở nụ cười.
Hai bảo bảo nhà bọn họ đáng yêu quá!
Trong phòng bếp, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đang xào nấu thức ăn, thỉnh thoảng Giang Tư Nguyệt và Thời Tẫn ở bên cạnh sẽ giúp rửa, cắt vài thứ.
Mặc dù đã bốn mươi tuổi nhưng Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì vẫn còn dáng vẻ lúc hai mươi ba mươi tuổi, không chút thay đổi.
Ngay cả bọn họ cũng không ngờ được rằng, vậy mà mình lại trở thành gia gia nãi nãi trong nháy mắt.
Chẳng mấy chốc một bàn thức ăn đầy đủ màu sắc đã được dọn ra.
Hai cô cậu ngửi được mùi thơm ngào ngạt, ngay lập tức chui ra khỏi lòng n.g.ự.c của Đô Đô.
Cô bé chạy phình phịch tới trước bàn ăn, vịn bàn ăn ghé sát cái đầu nhỏ lại gần, nhắm mắt ngửi, ngay sau đó nói bằng giọng điệu mềm mại: “Thơm quá!”
Tần Tĩnh Trì bưng cơm ra, sau khi để xuống thì dùng một tay ôm cô bé đặt lên trên ghế.
Cô bé quay đầu nhìn hắn, bàn tay nhỏ mềm núc ních nắm lấy tay của hắn: “Gia gia, người ôm cháu ăn, được không?”
Tần Tĩnh Trì mỉm cười, sau đó ôm cô bé vào trong lòng n.g.ự.c mình: “Được, gia gia ôm Ninh bảo của chúng ta ăn cơm.”
Cậu bé cũng vội ôm lấy chân của hắn: “Dượng! Cháu nữa, còn có cháu nữa!”
Tần Tĩnh Trì định ôm cậu bé, đúng lúc Giang Tư Nguyệt bước ra từ phòng bếp, khi nhìn thấy cảnh này thì vội ôm nhi tử mình vào trong lòng: “Phụ thân ôm con, dượng ôm Ninh Nhi, còn phải ăn cơm, không thể ôm luôn con được, ngoan nhé.”
Cậu bé cười tít mắt ôm lấy cổ cậu ta: “Được ạ! Phụ thân, chúng ta có thể ăn cơm chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-458.html.]
Không chờ Giang Tư Nguyệt trả lời, Giang Oản Oản đã bưng món canh sau cùng ra khỏi phòng bếp, sau khi đặt canh xuống thì cười nói: “Ăn được rồi, Thời bảo và Ninh bảo của chúng ta phải ăn nhiều một chút! Có rất nhiều món là món mà các cháu thích!”
Cậu bé tít mắt thành một đường nhỏ: “Oa! Có cá viên! Còn có thịt thái nhỏ nữa! Cháu thích lắm!”
Cô bé cũng không chịu rớt lại phía sau nói: “Đúng đấy! Còn có tôm mà cháu thích! Cháu muốn ăn thật nhiều thật nhiều!”
Tần Tĩnh Trì sờ bụng cô bé: “Ninh bảo bảo của chúng ta muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu! Hôm nay làm rất nhiều! Thời bảo cũng phải ăn thật nhiều, ăn thật no!”
“Hì hì, dạ!”
“Dạ, cháu biết rồi thưa dượng, cháu cũng sẽ ăn thật nhiều! Ăn sạch cả luôn!”
Giang Tư Nguyệt nhéo nhóc con nhà mình, sao mà lại đáng yêu như thế! Đáng yêu giống như cha cậu bé!
“Bảo bảo, phụ thân gắp thức ăn cho con, con muốn ăn cái gì?”
Cậu bé có chút chần chừ, nhìn thức ăn ngon trải đầy bàn, nhất thời không biết chọn món nào: “Phụ thân, món nào con cũng ăn, món nào là ngon nhất ạ?”
Giang Tư Nguyệt suy nghĩ rồi gắp một viên cá viên mà cậu bé thích nhất: “Ăn cái này đi! Món con thích nhất! Mùi vị cá viên mà cô cô con làm rất ngon! Còn ngon hơn phụ thân làm nữa! Nếm thử đi!”
Cậu bé mở miệng ra, ngậm viên cá viên trên đũa của cậu ta vào miệng.
“Oa… Ngon! Ngon! Rất ngon! Thơm nữa!”
…
Bên ngoài hoa tuyết tung bay, xung quanh trắng xóa, trong phòng cực kỳ ấm áp.
DTV
Tràn ngập tiếng làm nũng của bọn trẻ và tiếng người lớn cười nói.
Thời gian từ từ trôi qua nhưng hạnh phúc vẫn mãi không già.