Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 457
Cập nhật lúc: 2025-03-14 21:45:17
Lượt xem: 2
Mộ Nam Tinh nhìn vẻ ai oán trong đôi mắt của cậu, không biết phải làm sao chỉ đành hôn lên mặt cậu một cái: “Được rồi, không sao đâu mà, thiếp cũng mặc rất dày.”
Cô bé trong lòng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, cười tít mắt nói rằng: “Cha, thật ra con cảm thấy trong nhà của chúng ta, cha mới là lớn, nương luôn khen cha đáng yêu, nương còn luôn dỗ dành cha, nương không có khen con đáng yêu…”
Nghe giọng sữa mềm mại của cô bé, Tần Kỳ An bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của cô bé: “Nói bậy, sao cha có thể đáng yêu được chứ? Cha là anh tuấn mới đúng, con cũng bắt chước cái xấu rồi.”
Cô bé vừa nghe là đã vội lắc đầu: “Con không có bắt chước cái xấu! Nương luôn nói vậy mà, khi cha xử lý công sự, nhíu mày lại, nương nói cha rất đáng yêu, khi cha nằm ỳ không chịu dậy, nương nói rất đáng yêu. Ngay cả khi cha ôm nương không chịu buông tay, nương cũng nói cha đáng yêu! Con đã nghe thấy toàn bộ!”
Cô bé lải nhải xong rồi vội nhìn về phía Mộ Nam Tinh như để chứng minh: “Nương, nương nói có đúng không?”
Mộ Nam Tinh nhìn thấy bên tai Tần Kỳ An đỏ ửng, trong lòng cảm thấy tê dại, dáng vẻ bây giờ của tướng công nhà mình cũng rất đáng yêu!
Cô bé nhìn thấy nàng ấy nhìn chằm chằm cha mình, vội đẩy tay nàng ấy một cái: “Nương, nương mau nói đi.”
Ngay sau đó cô bé không nhịn được mà thầm nói một câu: “Nương nhìn cha mê say quá, thậm chí còn mê say hơn cả tiểu đệ đệ của cữu công gia khi nhìn thấy thức ăn ngon nữa!”
Bởi vì nhi tử nhà Giang Tư Nguyệt và Thời Tẫn nhỏ hơn cô bé, dựa theo vai vế, quả thật gọi là tiểu đệ đệ có chút kỳ lạ nhưng ngay từ lúc đầu cô bé đã quen gọi là tiểu đệ đệ rồi, cho tới khi gặp cữu biểu thúc, làm sao mà thay đổi được, sau khi mọi người sữa đúng rất nhiều lần nhưng vẫn không kết quả thì cũng lười dạy bảo.
Mộ Nam Tinh dở khóc dở cười nhéo cái tay nhỏ bé của cô bé một cái: “Được rồi, cha của con rất đáng yêu, nương thừa nhận và nương cũng nói rồi, con chịu chưa?”
“Thấy chưa! Cha! Con không có nói dối!” Cô bé cực kỳ đắc ý.
Tần Kỳ An nhìn thoáng qua Mộ Nam Tinh đang nở nụ cười nồng đậm, cậu ho nhẹ một tiếng, sau đó vươn tay ra che mắt của cô bé rồi nghiêng đầu hôn Mộ Nam Tinh.
May là cô bé đã quen với việc thỉnh thoảng hai người bọn họ sẽ thân mật với nhau, không cần Tần Kỳ An dùng bàn tay che mắt thì bản thân cũng chủ động nhắm mắt lại.
Cô bé dựa vào lòng Tần Kỳ An, đôi tay nhỏ bé đặt trên đùi của mình, dáng vẻ ngoan ngoãn miễn bàn.
Hôn xong, Tần Kỳ An cười tít mắt lại hôn lên hoa điền trên cái trán của Mộ Nam Tinh.
Hôm nay hoa điền là bông hoa có màu đỏ xen lẫn với màu lam, là do chính tay Tần Kỳ An vẽ cho nàng ấy vào sáng nay, rất là đẹp.
Lông mi Mộ Nam Tinh run rẩy, người này rất thích hôn lên trán của mình, đặc biệt là hoa điền ở trên trán nàng ấy.
“Hôm nay, hoa điền được vẽ rất đẹp, khiến Công chúa nhà ta càng xinh đẹp hơn.”
DTV
Mộ Nam Tinh vỗ lên tay cậu: “Còn không phải là chàng vẽ à, sao lại tự tâng bốc mình như thế?”
Cô bé trong lòng nghe vậy thì vươn tay sờ cái trán của mình, cơ thể ngọ nguậy một cái, xoay người lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Kỳ An: “Cha thiên vị, cha cũng phải vẽ cho con! Phải vẽ kiểu siêu đẹp!”
Tần Kỳ An cười nói: “Ây da, Ninh bảo bảo nhà chúng ta còn biết chưng diện, nay cha nói sẽ vẽ cho con nhưng có gọi thế nào con cũng không chịu dậy, cha cũng không còn cách nào khác.”
Cô bé nhưỡng mày: “Dạ… Dạ… Vậy lát nữa khi về nhà cha phải vẽ cho con! Hôm nay chúng ta đến nhà gia gia nãi nãi ăn cơm, nhà cữu công cũng sẽ dẫn tiểu đệ đệ tới, con muốn chia sẻ với tiểu đệ đệ! Cả tiểu thúc thúc nữa! Lần trước tiểu thúc thúc buộc tóc cho con xấu gần chết, hôm nay cha nương cũng phải buộc tóc cho con, để tiểu thúc thúc học.”
Mộ Nam Tinh sờ khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của cô bé, trêu ghẹo: “Con chia sẻ cho tiểu đệ đệ, hay là khoe khoang hả? Đừng nghĩ rằng nương không biết trong lòng con đang nghĩ gì!”
Cô bé không có chút nào là ngại khi bị vạch trần, cười tít mắt: “Nương thông minh quá, tiểu đệ đệ rất đáng yêu, con chỉ muốn để đệ ấy khen con thôi!”
Trong tiếng hoan hô của một nhà ba người thì cuối cùng cũng đã về tới nhà.
Vừa về tới nhà là ba người đã thay quần áo, sau khi thay quần áo xong, cô bé đã vội kéo Tần Kỳ An tới trước gương đồng: “Cha mau lên! Mau buộc tóc cho con rồi còn vẽ hoa điền nữa! Con muốn xinh đẹp giống như nương vậy!”
Hiển nhiên là Tần Kỳ An sẽ nghe theo rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-457.html.]
Mộ Nam Tinh không có chút thành thạo nào với việc trang điểm cho nữ nhi cả, ngay cả tóc và hoa điền của nàng ấy đều do Tần Kỳ An vẽ mỗi ngày, cho nên khi nữ nhi nhà mình thích làm đẹp, nàng ấy cũng lực bất tòng tâm.
Chẳng bao lâu sau, mái tóc của cô bé đã được thắt thành b.í.m tóc xinh đẹp, b.í.m tóc được quấn thành một búi tóc hình con bướm, sau đó cài một đoá hoa màu lam bằng lụa có đính ngọc trai lên giữa búi tóc, phần tóc sau ót được xõa xuống, vừa đen bóng vừa suôn mượt, sau khi làm tóc xong, Tần Kỳ An âu yếm vươn tay vuốt một cái.
Cái trán cũng từ từ được vẽ một hoa điền xinh đẹp màu xanh, rất hợp với bộ quần áo màu xanh nhạt mà cô bé đang mặc, nhìn qua cứ như một tiên nữ nhỏ.
Tần Kỳ vừa lòng đặt cây bút trong tay xuống, ôm cô bé hôn một cái: “Nữ nhi bảo bối nhà chúng ta đẹp quá!”
Cơ thế của cô bé tới gần bàn trang điểm, kề sát cái gương đồng để ngắm.
Sau khi ngắm xong, cô bé quay đầu lại ôm Tần Kỳ An dùng sức hôn một cái: “Cha giỏi quá! Con thật là đẹp! Con thích lắm luôn…”
Cô bé cười tít mắt tiếp tục soi gương, chẳng mấy chốc Mộ Nam Tinh đã tới ôm lấy cổ của Tần Kỳ An, nhìn về phía cô bé trong gương rồi nói: “Ừ.. Quả thật là Ninh bảo bảo nhà chúng ta rất đẹp!”
Cô bé nghe vậy thì vui tới cười tít mắt lại thành một đường nhỏ: “Đúng đấy! Cha trang điểm cho con đẹp quá! Nương, nương cũng không bằng!”
Mộ Nam Tinh cười nói: “Mấy thứ này rất khó, nhà chúng ta có cha con biết làm thì tốt, vậy thì cha con sẽ phục vụ riêng cho chúng ta.”
Tần Kỳ An cong môi cười, nhìn nương tử nhà mình rồi lại nhìn cô bé như đúc từ ngọc trong n.g.ự.c mình, cậu nói: “Vô cùng sẵn lòng!”
Trên đùa với cô bé một lúc, Mộ Nam Tinh mới nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Chỗ ở của ba người là ở phủ Công chúa của Mộ Nam Tinh được Mộ Quy Hoằng ban cho, toàn bộ nhà cửa rất lớn nhưng ngoài một nhà ba người bọn cậu ra thì cũng chỉ có vài kẻ tôi tớ, có rất nhiều phòng trống không.
Bọn cậu cảm thấy nhà cửa thật sự quá lớn, thế nên đã mua thêm một căn nhà nhỏ để sống.
Bây giờ khu nhà nhỏ cũng không có kẻ tôi tớ, cả nhà ba người bọn cậu cảm thấy rất thoải mái.
Không chỉ có như thế, khu nhà nhỏ còn cách Tần phủ không xa, thỉnh thoảng hai lớn một nhỏ sẽ tới đó để ăn chực.
Khi vào nhà họ Tần, Giang Tư Nguyệt và Thời Tẫn đã dẫn theo Giang Thời hơn hai tuổi tới đây.
Cô bé vừa nhìn thấy cậu bé thì đã vội chạy tới: “A Thời đệ đệ, đệ mau nhìn này! Hôm nay tỷ có đẹp không? Đây là tóc và hoa điền mà cha tỷ đã làm cho tỷ đấy!”
Đôi mắt Giang Thời sáng lấp lánh: “Đẹp! Trông rất đẹp!”
Hai cô cậu nắm tay vào nhà, chẳng mấy chốc đã chui vào trong lòng Đô Đô.
Mấy năm qua Đô Đô đã cao lên, cao bằng ca ca của cậu ấy.
Cậu ấy có đôi mắt si tình, thường xuyên cười tít mắt, dáng vẻ vừa khôi ngô vừa đa tình, lại biết nói những lời ngon tiếng ngọt, thế nên hai cô cậu rất thích cậu ấy.
“Ninh bảo bảo, Thời bảo bảo, các cháu có nhớ thúc không nào?” Đô Đô hôn mỗi người một cái, cười tít mắt hỏi.
“Nhớ! Cháu nhớ tiểu thúc thúc! Rất nhớ luôn!”
“Đệ cũng nhớ ca ca! Cũng rất nhớ luôn!”
Đô Đô khen ngợi ngay lập tức: “Ôi chao, hôm nay Ninh bảo bảo của chúng ta đẹp quá! Nhìn mái tóc này, còn có đóa hoa lê trên trán nữa này! Cực kỳ đẹp!”
Cô bé lại càng thêm vui vẻ: “Là cha giúp cháu làm đó! Cháu rất thích!”
Cậu bé cũng nói: “Đại ca rất giỏi! Vẽ rất đẹp!”