Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 456

Cập nhật lúc: 2025-03-14 21:45:15
Lượt xem: 2

Chẳng qua là người nhà của nàng ta, cũng là cha của nàng ta và kế mẫu vốn không cho phép nàng ta yêu đương với một thư sinh nghèo nàn, bây giờ còn có nghiệt chủng, đương nhiên là trong lòng sẽ không đồng ý rồi.

Thế nên khi cậu bé được giao phó cho bọn họ thì bọn họ lại không tận lòng nuôi nấng.

Cho đến khi cậu bé bị sốt cao, sau khi đưa đến y quán, nghe đại phu nói phải tốn hơn mười lượng bạc thì mới có thể chữa bệnh, hai người lòng dạ độc ác đó đã thẳng tay vứt bỏ cậu bé.

Thời Tẫn và Giang Tư Nguyệt nghe xong, nào dám đưa cậu bé trở về nữa, e rằng trở về không được bao lâu là sẽ bị vứt nữa.

Hai người bàn bạc với nhau, đưa cậu bé về kinh thành làm con nuôi của mình.

Dù sao cậu bé cũng không nhớ gì cả, sau này là nhi tử của bọn họ, lấy tên theo họ của hai phụ thân, tên là Giang Thời.

Khi trở về nhà, cậu bé được Giang Tư Nguyệt đặt nhẹ nhàng xuống.

Cậu bé được đặt xuống, lúc này cả người lộ ra.

Chỉ thấy cậu bé mặc áo gấm màu đỏ thêu kiểu con cọp bằng tơ vàng, chân cũng mang một đôi giày con cọp.

quần áo trẻ em này là một trong những món quà sinh thần được Thời Quỳnh tặng cho cậu bé.

Cậu bé duỗi tay cởi một cái nút áo, cái miệng mềm mại núc ních lầm bầm: “Quần áo con cọp mà cữu cữu tặng cho con nóng quá à.”

Giang Tư Nguyệt bưng một ly sữa bò nóng tới cho cậu bé: “Bảo bảo, nào, uống sữa đi.”

Cậu bé vừa nghe, động tác trên tay dừng lại ngay lập tức, uống ngay trên tay Giang Tư Nguyệt, “Ừng ực”, “Ừng ực” xong ly sữa bò nóng.

“Ha! Phụ thân, con uống xong lại càng cảm thấy nóng.”

Giang Tư Nguyệt nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ của cậu bé một cái: “Ngoan, không được cởi quần áo, nóng cũng phải chịu đựng.”

Sau khi Thời Tẫn tăng nhiệt độ lò sưởi nhỏ trong tường xong thì mới bước đến cạnh cậu bé, lấy cái mũ cọp trên đầu cậu bé xuống.

Sau đó ôm cậu bé đến bên cạnh lò sưởi trong tường.

“Bảo bảo, ngồi ở đây, chỗ này rất ấm áp.”

Cậu bé ngoan ngoãn rồi trên bàn nhỏ trước lò sưởi trong tường: “Được ạ!”

Giang Tư Nguyệt nhìn hai người bọn họ, vươn tay ra xoa đầu hai người bọn họ, cười nói: “Bảo bối lớn và bảo bối nhỏ ngồi ngoan nhé, phụ thân đi nâis đồ ăn cho hai người.”

Thời Tẫn và cậu bé nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu ta: “Ta muốn ăn cá nhỏ!”

“Con muốn cá nấu dưa chua!”

Khẩu vị của phụ tử này rất giống nhau.

Giang Tư Nguyệt mỉm cười gật đầu, sau đó, cậu ta nhìn về phía cậu bé có cặp mắt sáng lấp lánh: “Nhưng mà cá nấu dưa chua có xương, phụ thân làm cá viên nấu dưa cho con được không? Bảo bảo của chúng ta có thể ăn từng cái một!”

Cậu bé vội gật đầu: “Muốn ăn cá viên!”

“Ngoan quá!”

Nhìn Giang Tư Nguyệt cởi lớp áo choàng dày trên người, sau đó đeo tạp dề rồi vào phòng bếp, cậu bé cười tít mắt nhào vào trong lòng Thời Tẫn, vui mừng cất tiếng nói: “Cha, phụ thân sắp làm cá viên cho con! Cá viên rất là ngon!”

Thời Tẫn ôm lấy cậu bé rồi hôn một cái: “Không phải hôm trước bảo bảo nhà chúng ta vừa mới ăn ư? Lại thèm nữa à?”

Cậu bé ngại ngùng dùng tay che mặt: “Do phụ thân nấu quá ngon! Con muốn ăn mỗi ngày luôn!”

Nói xong, cậu bé lại vội nói tiếp: “Cha ơi, hôm nay con vẫn chưa được ăn kẹo! Kẹo sữa bò!”

Thời Tẫn nhíu mày, nhéo nhẹ một bên lỗ tai của cậu bé: “Hôm nay con đã ăn ở nhà gia gia nãi nãi rồi! Con cho rằng cha không biết ư?”

Cậu bé nghe vậy thì khiếp sợ trợn trong con mắt.

Cậu bé không thể nghĩ ra là tại sao cha lại biết, rõ ràng cậu bé đã nói với phụ thân rồi, không được nói chuyện mình ăn hai viên kẹo cho cha nghe.

“Cha… Tại sao cha biết vậy?”

Thời Tẫn cười nói: “Bởi vì cha nghe thấy con và cha con nói nhỏ với nhau!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-456.html.]

Tuy phụ tử hai người trốn trong góc nhà nói nhỏ với nhau nhưng khi cậu bé phấn khởi, giọng nói có chút lớn, nào còn quan tâm tới việc người khác có thể nghe thấy không chứ.

Cậu bé chợt che miệng lại, sau đó chột dạ nhìn về phía phòng bếp.

Tiêu rồi, cha sẽ không… Sẽ không bị phụ thân phạt nữa đâu nhỉ?

Lần trước phụ thân lén mua bánh ngọt cậu bé nên đã bị cha phạt giặt tất cả quần áo trong nhà.

Lần này… Lần này chắc không còn là giặt quần áo nữa đâu?

Cậu bé mày ủ mặt chau, kéo tay Thời Tẫn lắc nhẹ đầy tội nghiệp: “Cha, là con bám riết lấy phụ thân bắt phụ thân làm theo con, cha đừng nghiêm phạt phụ thân mà.”

Nói xong, đôi mắt cậu bé khép chặt, biểu cảm xem cái c.h.ế.t như không: “Cha muốn phạt thì cứ phạt con!”

Thời Tẫn nhìn dáng vẻ đáng yêu cậu bé, cực kỳ thích, làm sao đành lòng phạt cậu bé.

“Bảo bảo ngoan, cha không phạt hai người nhưng… Hôm nay không có kẹo đâu đấy.”

Cậu bé nhíu mày, ngay sau lại giãn ra: “Dạ.”

Tuy hôm nay không được ăn nhưng ngày mai là có thể được ăn rồi, nếu như thật sự muốn ăn… Cậu bé có thể khiến phụ thân lén trộm một cục kẹo cho cậu bé.

Phụ thân đã lén trộm của cha rất nhiều lần nên đã có kinh nghiệm.

Suy nghĩ một lúc, trong lòng cậu bé lại cảm thấy vui mừng, khuôn mặt lại nở nụ cười ngọt ngào.

Giang Tư Nguyệt bưng cơm nước ra ngoài, nhìn thấy đôi phụ tử cười tít mắt với nhau, trên mặt cũng tràn đầy ý cười, cảm thấy trong lòng căng trướng, rất ấm áp.

“Tần đại nhân, tại sao hôm nay ngài lại đi nhanh như vậy?”

Tần Kỳ An lo lắng sẽ làm chậm tiến độ nên chỉ dừng lại một chốc: “Lý đại nhân, nay Công chúa điện hạ nhà ta dẫn nhóc con nhà ta đến đón ta, nếu ta không mau đến đó thì khi về sẽ bị mắng cho một trận.”

Dứt lời, tốc độ của cậu lại nhanh thêm.

Tần Kỳ An và Mộ Nam Tinh thành thân được một năm thì sinh ra một đứa nữ nhi, tên là Tần Nguyệt Ninh.

“Phò mã của chúng ta rất yêu thương gia đình!”

“Đó là đương nhiên, ngài ấy và Công chúa điện hạ là phu thê tình thâm, vốn đã có tiếng rồi, cả nữ nhi của nhà ngài ấy cũng vậy! Được ngài ấy cưng chiều, đặt trong lòng bàn tay sợ tan chảy!”

“Nhưng mà, quả thật là nữ nhi của nhà ngài ấy rất đáng yêu, vừa xinh đẹp vừa thông minh, trên ngoài toàn là ưu điểm của cha nương cô bé!”

“Đừng nói nữa, nếu như ta có nữ nhi vậy, chắc chắn là ta cũng sẽ cưng chiều con bé!”

Các bạn đồng liêu nói chuyện, Tần Kỳ An không nghe thấy, lúc này cậu đã đến cửa cung.

Từ rất xa, cậu ấy đã nhìn thấy hai người đứng bên cạnh xe ngựa.

DTV

Cậu cười tít mắt giang đôi cánh tay ra: “Ninh bảo bảo!”

Nữ nhi trong lòng n.g.ự.c Mộ Nam Tinh vội vươn tay về phía cậu: “Cha!”

Cô bé vừa nhào vào lòng n.g.ự.c của cậu là đã vươn cái tay nhỏ bé ra ôm mặt của cậu: “Cha, cha có lạnh không ạ? Hôm nay đã làm gì ạ? Ngoại công Hoàng đế bảo cha làm gì ạ? Có mệt không ạ?”

Trên tay cô bé đeo một cái bao tay bằng lông nhung, sau khi ôm lấy mặt của cậu, gió lạnh cũng bị cản lại.

Tần Kỳ An ôm nữ nhi nhà mình hôn vài cái: “Cha không lạnh, cũng không mệt, Ninh bảo bảo có mệt không?”

Cô bé vội lắc đầu: “Không mệt ạ! Con có chút nóng thôi! Nương mặc quần áo cho con dày quá, con sắp thở không nổi rồi, cha, cha phải quản giáo nương mới được nha.”

Tần Kỳ An vừa nghe, mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn Mộ Nam Tinh đứng ở một bên, không biết phải làm sao chỉ đành nói: “Nhưng chỉ có nương của con quản giáo cha được thôi, chứ cha không thể quản giáo nương của con được, trong nhà chúng ta, nương của con là lớn nhất, con đâu phải không biết.”

Mộ Nam Tinh cười khẽ một tiếng, tự tay sửa lại cái mũ màu xanh làm bằng lông nhung cho cô bé: “Hai phụ tử các chàng mau lên xe, bên ngoài băng tuyết ngập trời, lạnh lắm!”

Một nhà ba người trèo lên xe ngựa, chẳng bao lâu sau xe ngựa đã từ từ rời khỏi cửa cung.

Tần Kỳ An ôm cô bé nhà mình trong lòng nghiêng đầu nói chuyện với Mộ Nam Tinh: “Bên ngoài lạnh như vậy, ta đã nói các nàng không cần tới đón ta, lỡ như các nàng bị lạnh thì phải làm sao bây giờ?”

Mộ Nam Tinh cười nhẹ rồi nói: “Nhóc con nhà chúng ta mặc quần áo rất dày, con bé sẽ không bị lạnh đâu, còn thiếp, đâu phải chàng không biết, từ trước tới nay thiếp chịu lạnh rất giỏi!”

“Đó là lúc trước, bây giờ không thể so với nàng của trước kia.”

Loading...