Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 455

Cập nhật lúc: 2025-03-14 21:45:13
Lượt xem: 1

“Vậy thì tạm được!”

Suy nghĩ một lúc, Thời Tẫn mới nói: “Để ta đi hỏi tỷ tỷ có thuốc trị thương không, để bôi cho chàng.”

“Được, cảm ơn tức phụ nhi.”

“Hừ!”

Bên kia, Đô Đô ôm chữ “Hỷ” chạy tới phòng ngủ của Tần Kỳ An: “Ca ca! Ca ca! Chỗ của đệ còn có rất nhiều “Hỷ”, đệ sẽ dán toàn bộ lên phòng ngủ của huynh! Đây là phòng tân hôn của huynh! Nương và nãi nãi nói phải đỏ rực, không khí vui mừng thì mới tốt!”

Tần Kỳ An dán một chữ “Hỷ” lên trên gương đồng, chỉ từ từ quan sát phòng ngủ của mình.

Trong phòng ngủ, giường chiếu được đổi thành chăn mền và khăn trải giường màu đỏ thẫm, màn vải ngang màu đỏ thẫm trên phía trước xà ngang của cái giường, cho dù có là bàn trà hay bàn ghế cũng được phủ vải gấm màu đỏ thẫm.

Trên cửa sổ và cửa dán chữ “Hỷ” rất to.

“Đô Đô, chỗ của ta đã dán đủ lắm rồi! Không có nhu cầu dán nữa!”

Đô Đô quan sát tỉ mỉ, cảm thấy rất nhức đầu, cầm chữ “Hỷ” so sánh với những chỗ đã dán nhiều lần.

Chợt nhìn thấy bình đựng hoa ở một bên, đôi mắt sáng lấp lánh: “Ca ca! Dán ở đây! Ở đây rất được nè! Ở đây cũng được nữa! Đệ thấy nãi nãi và ngoại tổ mẫu đều dán lên những chỗ này!”

Tần Kỳ An đành chịu: “Được, vậy đệ cứ dán đi.”

Đô Đô cười tít mắt dán chữ “Hỷ” lên trên những chỗ mình cảm thấy vừa ý.

Dán xong nó không quên gật đầu: “Không tệ! Không khí vui mừng đã ập vào trước mắt rồi!”

Ngày thành thân.

Mộ Nam Tinh mặc đồ cưới màu đỏ rực được thêu hình phượng hoàng bằng tơ vàng, mái tóc đen được búi tuyệt đẹp, kim quan đẹp đẽ tinh xảo và trâm cài tóc được ánh sáng mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

Tần Kỳ An nhìn theo thảm dài màu đỏ thì đã nhìn thấy người mình tha thiết ước mơ ở trước mắt, nhìn thấy hoa điền rực rỡ chói mắt trên cái trán của nàng ấy, nhìn nàng ấy bước về phía mình, dáng đi yểu điệu.

Trong mắt cậu chứa đầy ý cười, trái tim bị nữ tử xinh đẹp lóa mắt trước mắt lấp đầy, tới mức choáng váng.

Mộ Nam Tinh nhìn nam nhân mặc áo gấm màu đỏ, mặt như ngọc ở trước mắt, trong lòng vừa trướng vừa mềm.

Nhiều năm như thế, cuối cùng bọn họ cũng lập gia đình.

Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi dẫn Mộ Nam Diệp đứng một bên cười tít mắt nhìn bọn họ,

Lúc này, một cung nhân ở bên cạnh thấy vậy thì vội trùm khăn voan màu đỏ rực lên trên đầu Mộ Nam Tinh.

Nụ cười trên khuôn mặt Tần Kỳ An khựng lại trong chốc lát, tiếc quá.

DTV

Chẳng qua là, tối nay cậu có thể ngắm rồi!

Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt cậu càng đậm.

Cậu bước tới bên canh Mộ Nam Tinh, ôm nàng ấy bước từng bước ra ngoài.

Người trong n.g.ự.c vội vòng đôi tay ôm lấy cổ của cậu, nữ tử dưới lớp khăn vang ngửi được mùi hương trong sạch mát mẻ trên người cậu, cắn môi nhẹ một cái, không kiềm được mà ôm chặt hơn.

Tần Kỳ An cảm nhận được sức lực từ cánh tay của nàng ấy, nụ cười trên mặt càng rực rỡ.

Ánh mặt trời vào lúc sáng sớm rất ấm, làn váy tinh xảo màu đỏ của Mộ Nam Tinh vắt giữa vạt áo của Tần Kỳ An, thường xuyên múa chung với gió.

Từ sáng sớm dân chúng ở kinh thành đã tụ quanh hai bên đường.

Hôm nay là ngày thành thân của Công chúa và Trạng nguyên, người nào mà chẳng muốn tới coi chứ!

Chẳng bao lâu sau, Tần Kỳ An cưỡi gió lớn từ từ xuất hiện ở cuối đường.

Y bào màu đỏ trên người của cậu tung bay trong gió, nụ cười rực rỡ trên mặt tựa như cảnh đẹp nhất trên trần gian này, cực kỳ phù hợp với khuôn mặt anh tuấn của cậu, khiến mọi người bên đường ngây ngẩn.

Phía sau cậu là cái kiệu cưới được khảm nạm màu đỏ vàng, như một cái cung điện nhỏ vậy, kiệu cưới được mười sáu người khiêng đi từ từ về phía trước.

Trên mặt mười sáu người treo ý cười, nếu nhìn kỹ thì đó chẳng phải là đám binh sĩ trong đội Hắc Kỵ Quân ư.

Sau đó là mười dặm hồng trang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-455.html.]

Chẳng qua nói mười dặm thì đúng là có chút coi thường, đội ngũ dài vô cùng, nửa canh giờ trôi qua thì mới biến mất ở trước mặt mọi người.

Còn bên nhà họ Tần, vừa sáng sớm là đã bận vô cùng.

Cả gia đình nhà họ Tần, từ già trẻ lớn bé, còn có Tần Tĩnh Nghiễn, Cẩu Đản, Nhị Oa và Lâm Hiểu Thanh đều bận trước bận sau, ngay cả Đô Đô cũng đi theo bên cạnh Giang Oản Oản, chạy tới lui để giúp đỡ.

Các vị khách đã ngồi đầy trong sân.

Có một phần khách là người trong thôn của bọn cậu, người trong thôn biết Tần Kỳ An sắp thành thân, tuy đường xá xa xôi nhưng phần lớn đều tranh nhau tới đây.

Một phần khách là người trong triều đình và trong Hắc Kỵ Quân, còn có một phần là bạn đồng liêu của Tần Kỳ An.

Chẳng bao lâu sau tân lang đã đón tân nương trở về.

Tiếng pháo bên ngoài của Tần phủ rung động đất trời.

Câu “Đưa vào động phòng” vang lên, buổi tiệc đã bắt đầu trong tiếng sôi động.

Tần Kỳ An mời rượu suốt cả ngày, khi trở về phòng tân hôn, bước chân đã lảo đảo.

Cậu mê mẩn nhìn người trùm khăn voan trước mặt.

Khuôn mặt đỏ bừng nở nụ cười quyến rũ, duỗi tay vén lên, khăn voan nhẹ nhàng rơi xuống giữa giường.

Nữ tử xinh đẹp trước mắt từ từ ngẩng đầu lên, cười tít mắt nhìn cậu.

Ánh mắt của Tần Kỳ An giống như ngọn lửa, chỉ cần nhìn thấy nàng ấy thì sẽ bùng cháy.

Vội vàng uống rượu giao bôi, Tần Kỳ An không chờ được nữa mà ôm lấy Mộ Nam Tinh.

Đầu Mộ Nam Tinh tựa lên trên vai của cậu, khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt nheo lại, bên trong đôi mắt ngập tràn ánh nước.

Cả căn phòng ướt át.

Từ lúc bốn năm tuổi cho tới hai mươi mấy tuổi, bọn họ chưa từng chia xa, trái tim cũng mãi mãi dành tình cảm nồng nàn cho nhau.

Ba năm sau, ngoại ô kinh thành, tuyết rơi đầy trời.

Ngoại ô kinh thành, cửa lớn của một căn nhà xinh đẹp chợt mở ra.

Chỉ thấy một nam nhân mặc áo gấm màu xanh, khoác áo choàng đen ôm một hài tử tầm hai ba tuổi, bên cạnh có một thanh niên mặc áo gấm màu trắng, khoác áo choàng dày màu trắng, thanh niên cầm một cây dù giấy dầu trong tay, che dù cho một lớn một nhỏ bên cạnh.

Cơ thể nhỏ của hài tử trong n.g.ự.c nam nhân vùi dưới áo choàng của cậu ta, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ đội mũ con cọp.

Dù chỉ vẻn vẹn như vậy thì cũng có thể nhìn ra dáng vẻ trắng ngần của cậu bé, mỗi một chỗ trên ngũ quan đều rất khôi ngô tuấn tú.

“Phụ thân, cha, tuyết rơi lớn quá!”

Chỉ thấy cậu bé vươn một cái tay nhỏ bé vừa mềm vừa trắng từ trong lớp áo choàng ra để đón cơn mưa tuyết, cậu bé cười tít mắt cảm thán.

Thời Tẫn không quan tâm tới cái dù, vội nắm lấy cái tay nhỏ bé của cậu bé, nhét vào trong lòng Giang Tư Nguyệt, nói rằng: “Bảo bảo, coi chừng tay bị đông lạnh, không được mê chơi, nếu như bị nhiễm gió lạnh thì phải làm sao bây giờ?”

Giang Tư Nguyệt nhẹ nhàng quẹt cái mũi của cậu bé một cái, vội tiếp lời của Thời Tẫn: “Đúng vậy, bảo bảo ngoan nào, nếu… Bị bệnh thì không thể đến rạp kịch với phụ thân và cha nữa.”

Cậu bé tròn tròn con mắt, cái tay nhỏ bé dùng sức nhét vào dưới nách của Giang Tư Nguyệt, nơi đó rất ấm áp: “Không chịu! Không chịu! Cha và phụ thân phải dẫn con theo! Con muốn xem phụ thân biểu diễn!”

Không trách Giang Tư Nguyệt và Thời Tẫn lại căng thẳng như vậy, là bởi vì cơ thể của cậu bé không được khỏe, thường xuyên bị nhiễm gió lạnh và thỉnh thoảng bị đau bụng.

Thế nên Giang Tư Nguyệt và Thời Tẫn trông chừng cậu bé rất chặt chẽ.

Nói tới cũng có duyên.

Hai năm trước, khi Thời Tẫn và Giang Tư Nguyệt đến biên cương để biểu diễn, nhặt được cậu bé vùi mình trong gió tuyết, lúc đó cậu bé còn chưa biết nói, được bọc một lớp chăn mỏng bị ném dưới mái nhà.

Nếu không phải Thời Tẫn tinh mắt, đoán chừng cậu bé đã c.h.ế.t cóng rồi.

Sau khi nhặt cậu bé về, lúc đó hai người mới nhận ra cơ thể của cậu bé nóng bừng, gầy teo ốm yếu, tiếng khóc rất yếu ớt.

Hai người đưa cậu bé y quán chữa trị mười mấy ngày, khó khăn lắm mới giữ lại được một cái mạng cho cậu bé.

Sau khi chữa bệnh xong, hai người định giúp cậu bé tìm lại người thân, sau khi hỏi thăm nhiều người thì mới biết cậu bé này không còn người thân nữa, hai người thân còn lại là người có lòng dạ rắn rết.

Nghe nói nương của cậu bé là một người đẹp khó thấy ở thành nhỏ, sau khi yêu nhau với một thư sinh thì có cậu bé này, nhưng trời không chiều lòng người, thư sinh gặp nạn, qua đời khi còn trẻ.

Nương của cậu bé đau lòng gần chết, trong nhà thư sinh cũng không có người thân, thế nên sau khi sinh cậu bé ra thì nàng ta đã giao phó cậu bé cho người nhà, sau đó cũng đi theo thư sinh.

Loading...