Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 454

Cập nhật lúc: 2025-03-14 21:45:11
Lượt xem: 0

Tinh nhìn nó vừa nói chuyện, vừa nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy thật sự rất đáng yêu.

Do dự một lúc, nàng ấy thì thầm: “Đô Đô đừng sợ, nếu đệ nói cho ta biết vài chuyện lý thú về ca ca của đệ thì sau này ta sẽ cho đệ tiền tiêu vặt, đệ cảm thấy thế nào?”

Đô Đô nghe xong, làm sao có thể bỏ lỡ cái bánh rơi từ trên trời xuống, nó vội gật đầu: “Được được được! Tẩu tử, đệ nói cho tẩu nghe! Cả chuyện lúc nhỏ của ca ca đệ nữa! Cha nương từng kể cho đệ nghe! Đệ cũng sẽ kể cho tẩu nghe!”

Mộ Nam Tinh cười nói: “Được, nếu đệ làm tốt, mỗi tháng ta sẽ cho đệ thêm năm lượng bạc, đệ cảm thấy thế nào?”

Đô Đô nghe xong, nó quay đầu nhìn thoáng qua Tần Kỳ An, sau đó kéo tay Mộ Nam Tinh đứng lên: “Tẩu tử, tẩu theo đệ, đệ nói nhỏ cho tẩu nghe, nếu không đệ sẽ bị huynh ấy đánh đó!”

DTV

Suy nghĩ một lúc, dù sao cũng chưa tới giờ dùng cơm, Mộ Nam Tinh đi theo nó vào phòng của nó.

Mộ Nam Diệp thấy hai người bọn họ rời khỏi đây, cậu bé nghi ngờ nhìn về phía Tần Kỳ An: “Kỳ An ca ca, tỷ tỷ của đệ và Đô Đô ca ca đang làm gì vậy?”

Tần Kỳ An chỉ biết đỡ trán: “Diệp Nhi ngoan, không cần phải quan tâm tới bọn họ! Tỷ phu chơi lắp ráp với đệ nhé.”

Mộ Nam Tinh theo Đô Đô vào phòng của nó, vừa bước vào cửa là đã thấy khắp căn phòng tràn đầy các màu sắc sặc sỡ, đánh mạnh vào trong lòng và con mắt của nàng ấy.

Đô Đô ngẩng đầu lên, nhìn về phía nàng ấy đầy đắc ý: “Tẩu tử! Tẩu nhìn này! Đây là phòng của đệ! Có đẹp không? Căn phòng này là do chính tay đệ trang trí đấy!”

“Ừ… Đẹp lắm.” Mộ Nam Tinh không nói nên lời.

Đô Đô ngồi xổm xuống, kéo làn váy vẫn còn nằm bên ngoài của nàng ấy vào trong, sau đó nó vội đóng cửa lại.

“Tẩu tử! Mau lên! Tẩu ngồi lên giường nhỏ của đệ! Giường của đệ rất mềm đấy! Nương của đệ cũng nói rất thoải mái!”

Mộ Nam Tinh nhướn mày, sau khi ngồi xuống thì nói: “Không tệ, quả thật là rất thoải mái!”

Đô Đô nghe vậy thì cảm thấy rất vui, vội kéo một cái ghế tới ngồi trước mặt Mộ Nam Tinh.

“Khụ, Tinh Tinh tẩu tử! Đệ kể chuyện của ca ca cho tẩu nghe!”

Nói xong, nó khựng lại một lúc lâu, ánh mắt mang vẻ suy tư.

Rõ ràng vừa rồi trong đầu còn có cả một sọt chuyện xấu của ca ca nó, nhưng chuyện chân chính để kể chi tiết thì dường như không có quá nhiều.

Bởi vì trong đầu của nó tràn ngập chuyện lúc còn nhỏ, cảnh tượng ca ca của nó mua đồ chơi cho nó, cảnh tượng mỗi ngày lén đưa kẹo có số lượng ít cho nó, còn có lúc nó bị bệnh cảm cúm, cảnh tượng ca ca của nó tựa vào bên cạnh cái giường nhỏ của nó, cầm trống lắc một lúc lâu, dỗ nó chìm vào giấc ngủ.

Đô Đô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt phấn khởi của Mộ Nam Tinh, nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng vơ vét những cảnh tượng ca ca bắt nạt nó…

Chợt! Ánh mắt nó lóe sáng! Có rồi!

“Tẩu tử! Đệ nhớ ra rồi! Khi còn nhỏ ca ca của đệ vô cùng thích tố cáo người khác! Đệ ăn món nào thì huynh ấy cũng nói cho cha nương của đệ biết, đệ lén ra ngoài chơi, huynh ấy cũng nói cho cha nương của đệ biết! Huynh ấy là một kẻ thích tố cáo!”

Nói xong, nó vội quan sát vẻ mặt của Mộ Nam Tinh, muốn xem nàng ấy có thích những chuyện mình kể không.

Chẳng qua là, Mộ Nam Tinh nhíu mày, Đô Đô vừa nhìn là đã giật mình, trong lòng nó trái nghĩ phải nghĩ.

Tiêu rồi, tiêu rồi! Lẽ nào nó nói ca ca của nó quá xấu xa nên Tinh Tinh tẩu tử không còn thích nữa?

Vậy phải làm sao bây giờ?

Nó chỉ nói đùa mà!

Ca ca của nó vẫn còn rất tốt!

Càng nghĩ càng sốt ruột, nó vội nắm chặt lấy cánh tay của Mộ Nam Tinh, gấp gáp giải thích: “Tẩu tử! Thật ra ca ca của đệ rất tốt! Huynh ấy mua đồ chơi cho đệ, còn cho đệ đồ ăn ngon của mình! Khi đệ bị bệnh thì huynh ấy sẽ dỗ dành đệ! Huynh ấy là ca ca tốt nhất trên thế gian này! Chắc chắn sau này huynh ấy cũng sẽ đối xử với tẩu rất tốt!”

Mộ Nam Tinh sửng sốt, nàng ấy chỉ không tự chủ được mà tưởng tưởng đến cảnh tượng Tần Kỳ An đi tố cáo, thế mà nhóc con này lại rất bảo vệ ca ca của mình.

Suy nghĩ một lúc lâu rồi nàng ấy nói: “Đô Đô, đệ kể cho ta nghe những chuyện tốt của ca ca đệ nhé? Ta đã biết tất cả những khuyết điểm của chàng ấy nên ta muốn biết chàng ấy có những ưu điểm nào, được không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-454.html.]

Đô Đô nghe xong, cảm thấy rất vui!

Nó rất thạo việc này!

Chuyện tốt của ca ca nó từng làm có tận một sọt!

“Không phải trên đoạn đường ở huyện Khúc Phong của chúng ta có rất nhiều ăn mày ư. Ca ca của đệ sẽ lấy tiền tiêu vặt của mình cho các ông bà cụ và trẻ nhỏ ở bên đường! Huynh ấy nói những người trẻ tuổi có tay có chân có thể tự mình làm việc nuôi sống bản thân, thế mà lại giả bộ đáng thương!

Cho dù những người lớn tuổi và trẻ nhỏ có giả bộ đáng thương thì huynh ấy vẫn sẽ cho bọn họ! Bởi vì tuổi tác của bọn họ.”

Trên mặt Mộ Nam Tinh treo ý cười nhàn nhạt: “Còn không? Chàng ấy ở nhà ra sao?”

Đô Đô cười tít mắt, nói tiếp: “Huynh ấy ở nhà rất chăm chỉ, dù lúc còn nhỏ, huynh ấy luôn làm nũng với cha nương của đệ không muốn đi học nhưng nương của đệ nói rằng huynh ấy chỉ muốn làm nũng mà thôi, thật ra khi đi học huynh ấy rất nghiêm túc!”

Chợt nghĩ tới điều gì đó, Đô Đô vội nói: “Còn nữa còn nữa! Ca ca của đệ còn biết giặt quần áo nữa đấy! Chẳng qua là lúc đó đệ vẫn còn nhỏ, haha, không còn nhớ rõ nữa, là cha đệ nói đấy! Cha nói ca ca của đệ rất thương đệ! Mỗi ngày đều ôm đệ, thỉnh thoảng còn hôn đệ nữa…”

Mộ Nam Tinh nghe xong, nhận ra nhóc con này chỉ nói tới ca ca thương nó cỡ nào, tốt với nó ra sao.

Nàng ấy không biết phải làm sao chỉ đành cười một tiếng, nhưng… Tần Kỳ An thương đệ đệ như vậy cũng khiến người ta rất thích.

“... Ca ca đối xử với đệ rất tốt! Đệ rất thích huynh ấy!”

Đô Đô đắc ý đưa ra kết luận cuối cùng, tới phút cuối còn nói thêm một câu: “Chẳng qua là, Tinh Tinh tẩu tử, tẩu cứ yên tâm, chắc chắn ca ca của đệ sẽ thích tẩu hơn thích đệ đấy!”

Cuối cùng sau khi bàn bạc xong, ngày thành thân của Tần Kỳ An và Mộ Nam Tinh được tổ chức vào ba tháng sau.

Sau khi quyết định ngày thành thân, dưới sự giám sát của Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi, bọn họ không còn thời gian để ở riêng nữa.

Bảy ngày trước ngày thành thân, thậm chí còn không cho bọn gặp nhau.

Cuối cùng, trong sự đau khổ, thời gian dần trôi qua, tới ngày thành thân.

Trong ngoài nhà họ Tần được trang trí không khí vui mừng, đủ loại giấy lụa có chữ “Hỷ” được dán khắp khắp các căn phòng.

“Tiểu cữu cữu, cữu mau ôm con lên cao thêm một chút nữa! Con sắp dán được rồi!”

“Tiểu cữu nương, con dán có đẹp không? Không có lệch phải không ạ?”

Thời Tẫn nhìn trái rồi lại nhìn phải một lúc, gật đầu nói: “Không lệch! Đô Đô dán rất chuẩn!”

Đô Đô ngồi trên vai của Giang Tư Nguyệt, vừa lòng vỗ tay một cái: “Được rồi, tiểu cữu cữu, cữu thả con xuống!”

Vừa nghe, Giang Tư Nguyệt vội đặt thằng nhóc trên vai xuống, sau đó xoa bóp vai rồi nói: “Đô Đô, con nặng quá đấy!”

Đô Đô bĩu môi, ánh mắt ghét bỏ: “Tiểu cữu cữu, cữu tệ quá! Cữu ôm con không nổi! Vậy tại sao lại ôm nổi tiểu cữu nương?”

Nghe lời này của nó, trên gương mặt Thời Tẫn dần dần ứng đỏ, trong lòng cực kỳ ngượng ngùng.

Giang Tư Nguyệt nhìn cậu ấy một cái, ho nhẹ một tiếng, vội vỗ đầu Đô Đô: “Con nói nhăng nói cuội gì đấy?”

Đô Đô nhìn cậu ta một cái, ôm mấy chữ “Hỷ” còn dư ra ngoài.

Chợt nghĩ tới điều gì đó, Thời Tẫn nhìn Giang Tư Nguyệt, sau đó bước đến gần, kéo quần áo trên vai cậu ta xuống một tí.

Nhìn thấy dấu răng có chút sưng đỏ trên vai của cậu ta, cậu ấy cực kỳ đau lòng: “Nên để ta nâng Đô Đô, vết thương của chàng đỏ cả rồi.”

Giang Tư Nguyệt cười tít mắt nhìn cậu ấy một cái: “Đỏ thôi thì có gì đâu mà sợ, ta thích lắm! Vả lại cũng không đau mấy, nhưng nếu không nỡ để tướng công của huynh bị như vậy thì tối nay đừng dụng lực! Biết không?”

Thời Tẫn sửng sốt, cậu ấy ấm ức nói: “Nếu không phải do chàng… Chàng không ngừng thì ta… Ta cắn chàng để làm gì?”

Giang Tư Nguyệt vội ôm lấy vai của cậu ấy để dỗ dành: “Được được được, là lỗi của ta, là lỗi của ta! Chắc chắn sau này ta sẽ cố gắng kiềm chế bản thân, được không?”

Loading...