Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 453

Cập nhật lúc: 2025-03-14 21:45:09
Lượt xem: 1

Trong lòng Mộ Nam Tinh mềm nhũn: “... Vậy thì không đổi nữa, chàng… Thả ta ra.”

Tần Kỳ An ôm lấy nàng ấy, cúi đầu cạ vào bả vai của nàng ấy, không bằng lòng thả ra.

“Ta không thả, ta chỉ muốn ôm nàng thôi, lâu lắm rồi ta chưa được ôm nàng.” Giọng nói của cậu có chút nhỏ, mang theo chút nũng nịu.

Mộ Nam Kỳ tựa vào trong lòng của cậu, nghe thấy giọng điệu vừa nhỏ vừa mềm của cậu, trong lòng càng thêm vui mừng, chỉ cảm thấy Kỳ An của nàng ấy vô cùng đáng yêu, nàng ấy dùng tay xoa đầu cậu một cái, nói rằng: “Lâu bao giờ? Hôm trước ta còn ra ngoài cùng chàng nữa mà.”

Tần Kỳ An lắc đầu: “Ta muốn bên cạnh nàng mỗi ngày cơ, không muốn xa nhau!”

Ngay lập tức, cậu chợt nhớ tới một chuyện phải làm, cậu nở nụ cười rồi nói: “Nhưng cũng may là hôm nay bệ hạ và nương nương đã thương lượng ngày cưới của chúng ta với cha nương ta rồi, chẳng bao lâu nữa là nàng có thể gả cho ta, vậy là ta có thể gặp nàng mỗi ngày, có thể ôm nàng ngủ mỗi ngày, còn có thể…”

Nói tới đây, cậu không kiềm được mà nở nụ cười ngốc nghếch: “Nói không chừng chẳng bao lâu sau là chúng ta sẽ có nhóc con.”

Bên trong giọng nói cả cậu tràn đầy sự mong đợi, Mộ Nam Tinh cũng không kiềm được mà nở cười, quay đầu lại hôn lên má của cậu một cái, dỗ dành nói: “Nhưng dù ta thành thân với chàng thì ta vẫn phải đến thao trường mỗi ngày, ta phải quản lý Hắc Kỵ Quân mới được.”

Tần Kỳ An gật đầu: “Ta biết, không phải là ta cũng đến Hàn Lâm Viện ư, sau ngày, mỗi ngày sau khi ta làm việc xong thì ta sẽ đến thao trường để đón nàng.”

“Vậy cũng được.”

Tần Kỳ An ở lại Đông cung cho tới buổi chiều, sau đó xuất cung trước.

Tuy đám Mộ Quy Hoằng cũng muốn đến nhà của cậu nhưng làm nhạc phụ nhạc mẫu mà suốt cả ngày trông coi cậu tới tìm Mộ Nam Tinh, thế cũng không được tốt lắm.

Buổi tối, Mộ Quy Hoằng, Cảnh Nam Chi dẫn hài tử tới nhà họ Tần.

Mộ Nam Diệp vẫn nắm tay của Mộ Nam Tinh, không nỡ buông ra, cậu bé rất thích tỷ tỷ xinh đẹp nhà mình, hoàn toàn không nỡ buông ra.

Chẳng bao lâu sau, Đô Đô cũng học theo cậu bé.

Nó nhún nhảy bước vào cửa, nhìn Mộ Nam Tinh nói cười trong phòng, nó chợt ngây người.

Nó không kịp phản ứng rốt cuộc tỷ tỷ xinh đẹp này là ai, thật sự là quá xinh đẹp!

Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn… Nó dùng tất cả những từ khen ngợi mà nó biết dành cho người trước mắt, cũng không quá đáng.

Tần Kỳ An vốn đang chơi đồ chơi lắp ráp với Mộ Nam Diệp, ngẩng đầu lên nhìn một cái thì thấy dáng vẻ ngơ ngác và ngây ngốc của đệ đệ nhà mình, lập tức lên tiếng nói: “Đô Đô, mau vào đi, đứng đờ ra ở cửa làm gì vậy?”

Cuối cùng Đô Đô cũng định thần lại, vội bước tới bên cạnh cậu, đánh giá Mộ Nam Tinh cẩn thận một phen, nhỏ giọng hỏi: “Ca ca, tỷ tỷ xinh đẹp này là ai thế? Tỷ ấy đẹp quá! Sau này đệ cũng muốn tìm một cô nương như vậy làm nương tử của mình! A! Không được! Đẹp quá! Đệ không dám nhìn tẩu ấy nữa!”

Nét mặt Tần Kỳ An trầm xuống, cậu vỗ đầu của Đô Đô, không nói nên lời: “Tỷ tỷ xinh đẹp gì chứ, đó là tẩu tử của đệ! Ăn nói bậy bạ gì đấy?”

“Hả!”

Điều này khiến Đô Đô hoàn toàn choáng váng! Tẩu tử! Tẩu tử của ca ca nó… Không phải là Tinh ca ca… Không đúng, Tinh tỷ tỷ!

Nghĩ vậy, ánh mắt của nó không còn chút giấu giếm nào nữa, quang minh chính đại nhìn chằm chằm Mộ Nam Tinh.

Nó thấy ca ca của nó còn chắn trước mặt mình, nó vội đẩy cậu một cái: “Ây da, ca ca! Huynh đừng phiền đệ ngắm Tinh tỷ tỷ!”

Càng nhìn nó càng cảm thấy khâm phục, sau đó ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn ca ca của nó, không kiềm được mà nói: “Ca ca! Thật sự! Thật sự là huynh rất may mắn! Tinh tỷ tỷ đẹp quá! Thế mà người đẹp như vậy lại là nương tử của huynh! Thế mà lại là tẩu tử của đệ! Quả thật là không thể tin được mà!”

Tần Kỳ An liếc mắt nhìn nó một cái: “Được rồi, đừng ở đây ngưỡng mộ ta nữa, mau đến hành lễ với bệ hạ và nương nương, sau đó qua chơi với Diệp Nhi đi.”

Đô Đô gật đầu, nó cười tít mắt vội vàng đi về phía Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi: “Bệ hạ! Nương nương!”

Cảnh Nam Chi kéo tay nó, nói rằng: “Đô Đô, không phải thẩm đã nói rồi à, gọi thúc thúc thẩm thẩm, trước đây cháu gọi rất ngọt mà, y như ca ca của cháu, lớn rồi nên không thèm gọi nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-453.html.]

Mộ Quy Hoằng mỉm cười nói: “Đúng đấy.”

Đô Đô cười tít mắt nói: “Thúc thúc thẩm thẩm!”

Chẳng qua là, nó suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Thúc thúc thẩm thẩm, cháu muốn chơi với Tinh tỷ tỷ, có được không ạ?”

Cảnh Nam Chi nhìn khóe miệng hơi cong lên của nữ nhi, gật đầu nói: “Được, đi đi.”

Vừa có sự đồng ý, Đô Đô đã đặt m.ô.n.g ngồi xuống bên cạnh Mộ Nam Tinh, nó nhìn Mộ Nam Tinh cười không ngừng: “Tinh tẩu tử, tẩu đẹp quá! Đệ thích lắm!”

Mộ Nam Tinh cảm thấy có chút không được tự nhiên khi bị nó nhìn như vậy, suy nghĩ một lúc, nàng ấy mới nói: “Đô Đô, không phải đệ thường xuyên gặp ta ư? Trước đây khi ta bắt đệ luyện tập nhiều, đệ nói là đệ ghét ta cơ mà.”

Đô Đô vội lắc đầu: “Không có không có không có, khi đó đệ… Là có mắt như mù!”

Nói xong, nó nói tiếp: “Tẩu tẩu, trước đây tẩu nên mặc quần áo đẹp đẽ! Thật sự rất đẹp! Xinh đẹp giống y như nương của đệ!”

Tần Kỳ An qua đây ngồi, khoác tay lên vai nó, nói rằng: “Trước đây không phải đệ nói nương là cô nương đẹp nhất trong mắt đệ à? Có mái tường khác nhanh như vậy à?”

Đô Đô thở dài, không muốn phản ứng đến cậu, nó đang khen nương tử của cậu đấy!

“Tẩu tẩu, đôi khi ca ca của đệ khiến người ta cảm thấy rất đáng ghét! Tẩu cảm thấy đệ như thế nào? Chờ đợi lớn, tẩu làm nương tử của đệ nhé! Được không?”

Mộ Nam Tinh cười ra tiếng: “Đô Đô, đệ đáng yêu quá! Dù có đôi ca ca của đệ khiến người ta cảm thấy rất đáng ghét nhưng ta rất thích chàng ấy.”

Nhưng mà… Vẫn không đáng yêu bằng Kỳ An nhà nàng ấy, nàng ấy nói thầm trong lòng một câu.

Tần Kỳ An nhéo một bên tai của nó, ghé vào sát bên tai nó, độc ác nói: “Đệ đừng mơ tưởng tới việc xin tiền tiêu vặt từ chỗ của huynh!”

Đô Đô vừa nghe, thế sao được.

Nó còn phải thường xuyên mời tôi tớ của nó ăn nhẹ nữa!

Nó chớp mắt vài cái rồi nói: “Haha, ca ca! Huynh xem cái miệng thúi của đệ này! Chỉ toàn nói mấy lời bậy bạ thôi! Tiền tiêu vặt vẫn phải có, đúng không?”

Trong lòng Đô Đô run rẩy, thật sự là nó rất sợ ca ca nó không cho nó tiền tiêu vặt, phải biết rằng một tháng cha nương của nó chỉ cho nó có ba lượng bạc mà thôi!

Ba lượng bạc!

Ba lượng bạc được bao nhiêu! Nó sử dụng tiết kiệm thì cũng dùng hết trong mười ngày, làm sao mà đủ!

Còn ca ca của nó, mỗi tháng sẽ cho nó năm lượng bạc, quả thật là năm lượng bạc đó đã cứu mạng nó!

Tần Kỳ An cho nó tiền bạc, số tiền bạc đó là kiếm được nhờ vào việc cậu làm thơ.

Tuy mỗi tháng Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản sẽ cho cậu một trăm lượng bạc nhưng thật ra thì cậu không dùng tới, đều tích trữ lại, định mở thư phòng.

Nguyên do mà tiền tiêu vặt của hai người bọn họ có sự chênh lệch lớn như vậy, nguyên do thứ nhất, đương nhiên là khác biệt về tuổi tác.

Nguyên do thứ hai, là vì Đô Đô có tính tiêu tiền như nước, vả lại Giang Oản Oản cảm thấy nó thật sự có quá nhiều “bạn xấu”, thế nên việc quản lý tiền bạc gay gắt cũng là lẽ đương nhiên.

Tần Kỳ An ôm tay nhìn nó: “Biết ta là phụ mẫu cơm áo của đệ, thế mà dám tức giận với ta! Thằng nhóc này, lá gan của đệ cũng lớn quá đấy!”

“Hahaha, ca ca, không phải huynh nói huynh thương đệ nhất ư? Nói đệ là đệ đệ mà mình thương nhất, chẳng lẽ huynh không còn nhớ những lời này ư? Dĩ nhiên, ca ca à, huynh cũng là ca ca mà đệ thương nhất! Đệ vô cùng thương huynh!”

Thằng nhóc suy nghĩ một lúc, sau đó ôm chặt cánh tay của Mộ Nam Tinh: “Tẩu tử, thật ra ca ca của đệ cũng không khiến người ta cảm thấy đáng ghét, những lời vừa rồi đều là lời bậy bạ! Dù sao tẩu cũng không được tin! Đệ chỉ muốn trêu chọc huynh ấy mà thôi!”

DTV

Mộ Nam

Loading...