Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 452

Cập nhật lúc: 2025-03-14 21:45:07
Lượt xem: 1

Trước khi đi Tần Kỳ An còn nhéo mặt nó một cái, nói rằng: “Buổi tối phải về nhà sớm, không được lêu lổng bên ngoài, nay cha nương làm món ngon, tới lúc về không ăn được thì đừng trách huynh không nhắc nhở đệ.”

Đô Đô vội gật đầu: “Biết rồi! Đệ sẽ không bỏ lỡ việc học đâu!”

Đi tới trước cửa Đông cung, sau khi chờ cung nữ thông báo, Tần Kỳ An mới vào.

Tuy Mộ Nam Tinh đã được phong làm Công chúa, không còn làm Thái tử nữa nhưng tạm thời nàng ấy vẫn chưa dọn khỏi đây.

Trước khi xuất giá thì nàng ấy sẽ luôn ở lại đây.

Tần Kỳ An vừa mới bước vào, chỉ nghe thấy tiếng khen ngợi vô cùng mềm mại của Mộ Nam Diệp: “Wow! Ca ca… Không đúng! Tỷ tỷ! Đẹp quá! Diệp Nhi rất thích tỷ tỷ!”

Chỉ thấy Mộ Nam Tinh mặc nhu quần màu trắng xanh, trên nhu vân được thêu hoa văn đường diềm.

Mái tóc đen suôn dài như thác nước, trên đầu cài vài cây trâm xinh đẹp màu xanh nhạt và đeo một cái khuyên tai cũng có màu xanh nhạt, cực kỳ phù hợp với nhu quần đang mặc trên người.

Trên trán của nàng ấy được vẽ một hoa điền hình hoa mẫu đơn, hoa điền có màu đỏ.

Mộ Nam Tinh vốn rất trắng, hoa điền màu đỏ nở rộ trên trán của nàng ấy, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng ấy.

Thấy cảnh này, túi giấy trong tay Tần Kỳ An rơi một cái “bụp” xuống bên chân.

Cậu nhìn chằm chặp Mộ Nam Tinh không chớp mắt, đôi mắt sáng lấp lánh, bên trong tràn đầy sự ngạc nhiên trước cái đẹp và yêu thích.

Mộ Nam Diệp thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cậu, cậu bé vội che mặt cười trộm.

Chẳng qua là đừng nói mỗi Tần Kỳ An, ngay cả các cung nữ chăm sóc cho Mộ Nam Tinh cũng không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy dáng vẻ mặc quần áo nữ của nàng ấy.

Trước đây, khi Mộ Nam Tinh mặc quần áo nam, bọn họ đã cảm thấy Thái tử điện hạ rất khôi ngô tuấn tú, bây giờ Thái tử điện hạ đã trở thành Công chúa điện hạ, mặc quần áo nữ còn khiến người ta mê say hơn cả lúc mặc những bộ áo gấm y của nam.

Mộ Nam Tinh quay đầu nhìn thoáng qua Tần Kỳ An, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh, dáng vẻ si mê của cậu, lại nhìn thấy các cung nữ đang che mặt cười trộm, nàng ấy không kiềm được mà siết chặt vạt áo.

Kỳ An… Sẽ thích nàng ấy mặc như vậy, đúng chứ?

Nàng ấy đã quen với việc mặc quần áo nam, bất chợt đổi thành xiêm y như vậy nên có chút không quen, chỉ cảm thấy chỗ nào cũng rất khó chịu.

Hơn nữa giữa cổ và xương quai xanh trống rỗng, không có áo che, lúc nào nàng ấy cũng muốn che lại.

Nàng ấy không nhịn được mà nghĩ, quần áo nam vẫn thoải mái hơn, cách mặc đơn giản, cũng sẽ không cảm thấy mất tự nhiên như thế.

Vả lại nàng ấy không biết mình ăn xiêm y như vậy trông có kỳ lạ không, có xấu không.

Kỳ An đã quen nhìn nàng ấy mặc quần áo nam, nói không chừng cậu sẽ không thích nàng ấy mặc đồ như thế này.

Trong lòng nàng ấy suy nghĩ miên man, nhưng không biết rằng khi Tần Kỳ An nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của nàng ấy thì đã hoàn toàn mê mệt, suy nghĩ trong đầu bay tán loạn.

Ngay cả dáng vẻ hài tử của bọn họ trông ra sao, tên gì, cậu cũng… Cũng nghĩ xong rồi.

Mộ Nam Tinh định thần lại, vội nói với các cung nữ: “Các ngươi lui ra ngoài trước đi, Diệp Nhi, đệ cũng lui ra ngoài đi.”

“Vâng.”

Mộ Nam Tinh được các cung nữ nắm tay, cậu bé cười tít mắt bước ra ngoài.

Toàn bộ cung nữ đã ra ngoài, đóng cửa lớn lại, Mộ Nam Tinh ho nhẹ một tiếng, nàng ấy mở lời nói: “Chàng… Sao chàng lại tới đây?”

Tần Kỳ An nhìn nàng ấy, một lúc lâu sau vẫn chưa lên tiếng.

Trong lòng Mộ Nam Tinh thấp thỏm không yên, nàng ấy vội đứng dậy: “Tại sao chàng… Lại không nói lời nào.”

Tốc độ đứng dậy của nàng ấy có chút nhanh, thế nên nhu quần mặc trên người tạo ra một vòng cung duyên dáng, sau đó lại ngoan ngoãn rủ xuống.

Lúc nàng ấy ngồi trước gương đồng, chỉ mới nhìn thoáng qua, Tần Kỳ An cũng đã cảm thấy vô cùng xinh đẹp rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-452.html.]

Bây giờ dáng người thanh thoát của nàng ấy trước mắt mình, Tần Kỳ An ngạc nhiên trước vẻ đẹp của nàng ấy nên nín thở theo bản năng, sợ rằng sẽ kinh động người trước mắt.

Trong lòng Mộ Nam Tinh có chút lo lắng, nàng ấy nhíu mày, thôi vậy, nàng ấy vốn không muốn mặc quần áo rườm rà, nếu không phải… Nếu không phải hôm nay đến nhà người ta dùng cơm, mẫu hậu của nàng ấy muốn nàng ấy mặc thế này thì tuyệt đối Mộ Tinh Nam sẽ không mặc như vậy.

Thôi, sau này không bao giờ mặc nữa là được.

Chắc cậu cũng không vì việc nàng ấy mặc bộ quần áo xấu xí khác với thường quần áo thường ngày mà ghét nàng ấy đấy chứ?

Suy nghĩ một lúc, tâm tư của Mộ Nam Tinh chợt loạn như trời tối, đúng rồi, khi cậu nói thích nàng ấy thì vẫn chưa biết nàng ấy là nữ tử, bây giờ… Đừng nói là… Cậu không thể chấp nhận nhé.

Nhưng mà… Nhưng mà, ngay cả chuyện đó bọn họ cũng đã làm rồi, khi ấy cậu… Cậu còn rất vui mà, lẽ nào… Lẽ nào, khi ấy cậu chỉ giả vờ thôi ư?

Nếu vậy thì cậu cũng giả vờ quá giống thật rồi…

Trong đầu nàng ấy toát ra một suy đoán kỳ lạ, càng suy nghĩ càng đau khổ, càng suy nghĩ càng lo sợ.

Cuối cùng Tần Kỳ An cũng định thần khỏi khuôn mặt buồn rầu của nàng ấy.

Nhìn người trước mắt chỉ thuộc về một mình cậu, trong lòng cậu như có một vũng nước ấm áp, dịu dàng bọc lấy trái tim của cậu, gột rửa cẩn thận.

Chốc lát là đã làm cho trái tim vốn ấm áp tóe ra tình yêu nóng bỏng hơn nữa.

Ánh mắt nóng bỏng của cậu đáp xuống đôi mắt của Mộ Nam Tinh, tới chóp mũi của nàng ấy, tới môi của nàng ấy, tới cái cổ xinh đẹp của nàng ấy rồi lại tới xương quai xanh vô cùng xinh đẹp.

Cổ họng cậu nhấp nhô lên xuống vài cái, khó khăn lắm mới nuốt được một ngụm nước bọt.

Sau đó cậu bước vài ba bước tới trước mặt Mộ Nam Tinh, nắm lấy bả vai của nàng ấy, trong ánh mắt ngạc nhiên của nàng ấy, cậu cúi đầu hôn lên xương quai xanh xinh đẹp khác thường một nụ hôn dịu dàng.

Mộ Nam Tinh không kịp nghĩ vừa rồi mình định hỏi cái gì.

Bởi vì Tần Kỳ An đã hoàn toàn tháo gỡ tất cả sự lo lắng trong lòng nàng ấy, không chừa lại chút nào.

“Tinh Nhi, nàng đẹp quá, đẹp quá, ta thích! Thích lắm!”

Chóp mũi của Tần Kỳ An ma sát với vành tai của nàng ấy, hơi thở ấm áp quét qua giữa cái cổ của nàng ấy.

Giọng nói vừa khàn vừa trầm.

Nhìn sự nóng bỏng và si mê trong ánh mắt cậu, Mộ Nam Tinh nóng tới mức đôi gò má trở nên đỏ bừng.

Nhất thời nàng ấy không biết phải nói thế nào.

Khi nụ hôn nóng bỏng của Tần Kỳ An rơi xuống n.g.ự.c trước cách một lớp nhu quần màu xanh nhạt của nàng ấy, nàng ấy khẽ rụt người lại, chỉ do dự nói: “Ta mặc thế này có kỳ lắm không? Thúc và thẩm có không thích không? Nhưng mẫu hậu của ta đã ra lệnh cho các cung nhân thay đồ như vậy cho ta, ta cảm thấy không quen lắm.”

Tần Kỳ An vội lắc đầu: “Sao có thể kỳ được chứ! Vô cùng đẹp! Đẹp hơn lúc nàng mặc quần áo nam rất nhiều lần!”

Mộ Nam Tinh nhìn cậu một cái rồi nói: “Trước ta mặc quần áo nam rất xấu ư? Chàng không thích?”

Tần Kỳ An ngẩn người, sau đó vội lắc đầu giải thích: “Đương nhiên là rất khôi ngô tuấn tú, nhưng lại không bằng dáng vẻ xinh đẹp như hoa khi mặc quần áo nữ.”

Nghe vậy, khóe môi Mộ Nam Tinh cong lên, hỏi cậu: “Sao chàng lại đến đây? Không phải nay được phong tước à?”

Nàng ấy nhắc tới chuyện này, Tần Kỳ An mới nhớ ra mục đích đến đây của mình.

Cậu vội nhìn ra phía sau, định nhặt túi giấy.

Nhưng túi giấy đã được các cung nữ đặt lên bàn.

DTV

Cậu cầm lấy túi giấy, đưa cho Mộ Nam Tinh: “Ngày ấy, ta thấy được bộ xiêm y này ở cửa tiệm quần áo, cảm thấy nó rất đẹp nên muốn tặng cho nàng, ta rất muốn thấy dáng vẻ của nàng khi mặc quần áo nữ, nhưng còn chưa dùng tới bộ xiêm y này thì đã may mắn được thấy trước rồi.”

Mộ Nam Tinh vừa nghe là đã vội mở túi giấy ra, nhìn bộ quần áo màu trắng xanh và đồ dùng thường ngày bên trong, nàng ấy cười tít mắt nhìn về phía Tần Kỳ An và nói: “Vậy ta sẽ đổi sang bộ đồ này ngay lập tức!”

Mộ Nam Tinh cầm túi giấy vừa định quay người lại, chợt nàng ấy bị Tần Kỳ An kéo vào trong lòng, môi kề sát tai nàng ấy nói: “Đổi làm gì? Dáng vẻ bây giờ của nàng cũng đã rất đẹp rồi, ta rất thích, ta còn chưa ngắm đủ nên không cho phép nàng đổi sang bộ khác.”

Loading...