Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 451
Cập nhật lúc: 2025-03-14 21:45:05
Lượt xem: 2
Đô Đô nhai cá viên trong miệng vài cái rồi nuốt xuống, sau đó mới đưa ống trúc ra trước mặt nàng: “Nương, nương ăn không!”
Giang Oản Oản lắc đầu: “Con ăn đi!”
Lúc này, Tần Kỳ An bước từ trong nhà ra, cười nhạt nói với Đô Đô: “Đệ đệ, đút cho ca ca một miếng nào.”
Nào ngờ nụ cười rực rỡ trên mặt cậu lại như vầng thái dương trên bầu trời.
Đô Đô vội cầm lấy một viên đưa cậu, sau khi cậu ăn cá viên trong miệng xong, nó mới nói với vẻ mặt nghi ngờ: “Ca ca, nay huynh gặp chuyện vui gì thế? Sao lại vui như vậy?”
Tần Kỳ An cười tít mắt ăn cá viên, không có ý nói ra.
Đô Đô nhíu mày, nó nhìn về phía Giang Oản Oản: “Nương, tại sao ca ca lại vui như vậy? Trước đây con chưa từng nhìn thấy huynh ấy có tinh thần phấn chấn như thế bao giờ! Cười y như kẻ ngốc!”
Giang Oản Oản mỉm cười: “Ca ca con đấy à, sắp thành thân rồi! Con nói xem có thể không vui được ư?”
“A!”
Đô Đô ngạc nhiên tới mức cá viên cắn dở trong tay rơi một cái “Bụp” xuống đất.
Khi phản ứng lại, nó chép miệng một cái, vội nói: “Là ai vậy?”
Tần Kỳ An nhíu mày, vỗ đầu nó một cái nhẹ: “Đệ đoán xem đó là ai?”
“Tinh ca ca ạ?”
Tần Kỳ An càng ngày càng nhíu chặt lông mày: “Vậy mà cũng không biết!”
Đô Đô vội kéo lấy cánh tay của cậu, tò mò truy đến cùng: “Tại sao các huynh lại đột ngột muốn lập gia đình thế! Nhiều ngày thế rồi mà không nghe thấy huynh nhắc tới! Các huynh nhân lúc đệ đến Quốc Tử Giám mà đưa ra quyết định lớn như vậy, huynh có hỏi ý kiến của đệ chưa? Đệ cũng là gia chủ nhỏ của nhà chúng ta mà!”
Tần Kỳ An liếc mắt nhìn nó một cái: “Đệ vẫn còn là trẻ con, là người không có quyền lợi nhất trong nhà chúng ta! Đệ ý kiến để làm chi!”
Đô Đô trừng mắt với cậu một cái, ngay lập tức nó tức giận nhét một viên cá viên màu vàng vào trong miệng: “Đúng là tức c.h.ế.t đệ mà! Huynh đã làm chuyện không nhân đạo, đệ quyết định đoạn tuyệt quan hệ với huynh trong một tháng! Một tháng này huynh đừng mơ đệ sẽ gọi huynh là ca ca! Hứ!”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của nó, Tần Kỳ An không biết phải làm sao chỉ đành nhéo cái má phồng lên vì tức giận của nó.
Trong chốc lát khuôn mặt phình lên của Đô Đô đã xẹp xuống như một cái bóng bay.
Trước khi tính cách cáu kỉnh của nó bùng phát, Tần Kỳ An vội nói: “Được rồi, gia chủ nhỏ của nhà chúng ta, làm sao có thể không cho đệ biết chuyện cưới vợ của ca ca được chứ? Đột ngột như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân.”
Đô Đô ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cậu một cái, nó nhét ống trúc chứa cá viên vào tay Giang Oản Oản đang nhịn cười, đôi tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu lên dáng vẻ vô cùng uy nghiêm, nó nói: “Tạm thời đệ sẽ nghe lời giải thích của huynh, huynh cứ từ từ nói thật cho đệ biết!”
Tần Kỳ An lắc ống tay áo, đáp lại: “Được rồi, gia chủ nhỏ!”
DTV
“Gia chủ nhỏ, có điều mà ngài không biết! Việc cưới vợ của nô tài là do nay bệ hạ đích thân ban cho, nô tài không thể nào từ chối được!”
Đô Đô vừa nghe đã cười rồi nói: “Đương nhiên là do bệ hạ ban cho các huynh rồi! Bệ hạ thật thông suốt! Ngài ấy ban hôn cho tiểu cữu cữu và tiểu cữu nương cũng như vậy, khiến cho tất cả mọi người ngạc nhiên! Vốn cho rằng ngài ấy chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua, sẽ không quan tâm tới, không ngờ lại thật sự ban hôn cho bọn họ! Nhưng, dù vậy thì cũng tốt, đoán chừng trong lòng bệ hạ cũng đã có tình toán, thế nên cũng đồng ý chuyện của huynh và Tinh ca ca!”
Thằng nhóc phân tích cũng lý, càng phân tích nó càng cảm thấy vô cùng chính xác, không kiềm được mà gật đầu một cái: “Đúng, chắc chắn là vậy! Thế nên, ca ca à, huynh phải cảm ơn tiểu cữu cữu vì đã mở đường trước cho huynh đấy nhé!”
Tần Kỳ An không biết phải làm sao chỉ đành nắm gáy của nó: “Ôi chao, gia chủ nhỏ nhà chúng ta đúng là một đứa bé lanh lợi mà! Lại còn phân tích rõ ràng mạch lạc nữa chứ!”
Nó chu mỏ lên: “Đó là đương nhiên rồi! Dẫu sao đệ cũng là đệ đệ của Trạng Nguyên mà! Không thể thua huynh được! Có đúng không?”
Tần Kỳ An ngưng cười, nói bằng giọng điệu thản nhiên: “Chỉ tiếc, đệ đệ của Trạng Nguyên cũng có lúc vụng về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-451.html.]
Đô Đô sửng sốt: “Những lời đệ nói không đúng ư? Đệ cảm thấy rất có lý mà! Không tin thì huynh hỏi cha nương thử xem! Xem cha nương có đồng ý với lời đệ nói không?”
Giang Oản Oản nói rằng: “Tiếc quá, những điều gia chủ nhỏ nhà chúng ta nói đã sai rồi.”
Đô Đô gãi đầu đành chịu, nhìn ca ca nhà mình một cái, sau đó nhìn nương của mình: “Con nói sai ở đâu vậy ạ?”
“Bởi vì Tinh ca ca của đệ không phải là ca ca, sau này đệ phải gọi là tỷ tỷ…”
Nói đến đây, Tần Kỳ An nhận ra chỗ không đúng, cậu vội nói: “Không đúng, sau này cũng không được gọi là tỷ tỷ, mà phải gọi là tẩu tử mới đúng!”
Vẻ mặt Đô Đô ngơ ngác, tỷ tỷ?
Gọi tẩu tử thì đúng đấy! Nhưng vế tỷ tỷ trước đó là có ý gì?
Giang Oản Oản đút cho bảo bảo đang tò mò trước mặt viên cá, chỉ giải thích: “Thật ra Tinh ca ca của con là nữ tử, nay bệ hạ đã phong nàng ấy làm Công chúa rồi, đồng thời cũng ban hôn cho nàng ấy và ca ca của con.”
Nó chu mỏ ngẩn người, ánh mắt mở to.
Nó nhanh chóng nuốt viên cá trong miệng xuống bụng, thốt lên: “Tinh ca ca ngầu quá! Không đúng! Phải là Tinh tẩu tử! Sao tẩu ấy lại giỏi như vậy? Tẩu ấy là một cô nương xinh đẹp mà vẫn có thể ra chiến trường! Còn có thể g.i.ế.c giặc! Quả thật là thư kiệt mà…”
Nghe thấy nó khen ngợi Mộ Nam Tinh không ngừng, mặc dù không khen mình nhưng Tần Kỳ An cũng cảm thấy quang vinh!
Đệ đệ nhà cậu nói rất đúng, Tinh Nhi nhà cậu đúng là nữ kiệt mà!
Chẳng qua một người giỏi như thế, một người ngồi tít trên cao như thế, lại thuộc về cậu! Cho dù là từ quá khứ cho đến tương lai thì nàng ấy sẽ vẫn là của cậu! Chỉ thuộc về cậu!
Đô Đô lốp bốp khen một tràng dài, cuối cùng cũng khen xong, nó không kiềm được mà vỗ vào cánh tay của Tần Kỳ An: “Ca ca, huynh may mắn quá đấy! Một người tốt như thế lại sắp trở thành nương tử của huynh!”
Tần Kỳ An liếc mắt nhìn nó, nhéo một bên tai của nó: “Trông đệ rất ghét bỏ bộ dạng của huynh, dù sao huynh của đệ cũng là Tân Trạng Nguyên, còn là thanh mai trúc mã với tẩu tử của đệ! Trời sinh tẩu tử của đệ đã dành để ở bên cạnh huynh rồi! Dù người khác có mơ ước thì cũng không có được!”
Đô Đô bĩu môi: “Biết rồi, huynh tự cao tự đại quá đấy!”
Ngay sau đó, nó tiếp tục quan tâm hỏi: “Nhưng mà, lễ đính hôn của các huynh được định vào ngày nào vậy? Có phải không lâu nữa không?”
Tần Kỳ An liếc mắt nhìn Giang Oản Oản một cái: “Chưa biết được, còn phải coi quyết định của cha và nương nữa.”
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu thành thân, trước tiên phải làm gì, một mống cậu cũng không biết.
Mấy ngày sau, Mộ Quy Hoằng bắt đầu phong chức quan cho các thí sinh đỗ cao năm nay.
Tần Kỳ An được bổ chức Hàn Lâm Viện Tu soạn, Tòng Lục Phẩm.
Bãi triều, cậu đến Quốc Tử Giám ngay lập tức.
Hôm nay cậu đặc biệt cầm theo nhu quần mà ngày đó cậu chọn cho Mộ Nam Tinh, định đưa cho nàng ấy.
Chẳng qua là trước đó phải nghe việc phong tước, thế nên cậu đã để nhu quần bên chỗ Đô Đô trước, nhờ nó bảo quản giúp.
Đi tới Quốc Tử Giám, Đô Đô đưa túi giấy đựng quần áo ra, nó quan sát Tần Kỳ An từ đầu tới chân một lần, sau đó nó mới nói: “Ồ, không tệ, bộ quan y trông không tệ, khi mặc lên người trông ca ca cũng có vài phần quyến rũ.”
Tần Kỳ An dùng một tay lấy túi giấy trong tay nó, liếc mắt nhìn nó: “Cả ngày đệ chỉ biết đọc sách, không biết đọc cái gì nữa! Sao có thể nói ca ca có vài phần quyến rũ như vậy chứ? Mấy lời thế này vốn là một kiểu không tôn trọng các cô nương, sau này không được nói nữa, có biết chưa?”
Đô Đô nhìn cậu một cái: “Ca ca, sao huynh lại không biết đùa thế chứ! Mấy lời như vậy đệ sẽ không nói với người khác đâu! Đệ biết mà!”
Ngay sau đó nó dùng tay đẩy cậu một cái: “Được rồi, huynh đừng nói chuyện với đệ nữa, mau đi tìm tẩu tử của đệ đi!”