Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 450

Cập nhật lúc: 2025-03-14 21:45:03
Lượt xem: 2

Ngay lúc cậu thất vọng, cậu chợt nhìn thấy một bộ Giao Lĩnh nhu quần màu trắng trắng xanh được làm bằng gấm Vân Nam, bên trên thêu hoa văn chìm có cùng màu, lúc ẩn lúc hiện, nếu không nhìn kỹ thì rất khó nhìn thấy.

Hoa văn làm nhu quần bình thường tăng thêm phần mềm mịn, sang đẹp.

Tần Kỳ An chỉ yên lặng nhìn nó, trong đầu tưởng tượng dáng vẻ Mộ Nam Tinh khi mặc cái nhu quần này.

Dù có tưởng tượng thế nào, cũng cảm thấy không được đúng lắm, tưởng tượng thế nào cũng không thể tưởng tượng được dáng vẻ ấy.

Chẳng qua là… Để nàng ấy mặc cũng được.

Nàng ấy mặc vào là có thể ngắm đủ rồi.

Ngay lập tức, cậu đã mua cái nhu quần này, suy nghĩ khi nào thì mới có cơ hội để Mộ Nam Tinh mặc cho mình ngắm.

Trên đường xách nhu quần trở về, cậu không thể nào đè nén được nụ cười trên khuôn mặt mình.

Khi nghĩ tới mọi chuyện đã ổn thỏa, trong lòng của cậu cảm thấy vừa mềm mại vừa ngọt ngào.

Mộ Quy Hoằng làm việc rất nhanh, sau khi hỏi ý kiến của Mộ Nam Tinh thì ngày hôm sau đã có hai thánh chỉ được ban ra, để cho thái giám đọc trước mặt lũ triều thần.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Đích nữ của trẫm Mộ Nam Tinh, thông minh nhanh nhẹn, nhu gia thục duệ, ung hòa túy thuần, khi làm Thái tử, xuất binh ra trận, diệt trừ ổ giặc, có khí khái và khí phách của nam tử, lòng trẫm được an ủi. Phong làm Khánh Dương Công chúa, làm trưởng Công chúa của trẫm, khâm thử.”

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Tân Trạng Nguyên Tần Kỳ An, tính tốt dịu dàng, phong quang nhã nhặn, tướng mạo phi phàm, tài giỏi hơn người, cực kỳ xứng đôi với Khánh Dương Công chúa của trẫm. Đặc biệt ban hôn cho hai người, chọn ngày lành tháng tốt để thành thân, khâm thử.”

Hai thánh chỉ như hai tiếng sấm.

Lũ triều thần kích động mở to đôi mắt, kề cà không kịp phản ứng lại.

Cho đến khi hai chữ “Bãi triều” truyền tới, mọi người vẫn còn mê man.

Khi Thời Quỳnh biết chuyện, tuy trong lòng vô cùng khiếp sợ nhưng bọn họ làm thần tử không có quyền can thiệp vào chuyện gia đình của Hoàng đế.

Chuyện không liên quan tới con nối dòng, bọn họ không có cách để ý kiến, sự thật ở ngay trước mắt thì cũng không cách để ý kiến.

Đợi đến khi Mộ Quy Hoằng rời khỏi đại điện.

Đám triều thần mới bắt đầu thảo luận sôi nổi, cuối cùng cũng dám mở lời.

“Lý đại nhân, vừa rồi ta không nghe lầm đấy chứ? Thái tử điện hạ được phong… Phong làm Công chúa?”

“Ngươi không nghe lầm đâu, Thái tử điện hạ vốn… Vốn là nữ tử!”

“Vậy chức Thái tử điện hạ biết phải làm sao bây giờ? Cho dù ngài ấy tiêu diệt bọn cướp, hay là ra chiến trường cũng chưa từng thua bao giờ! Chuyện nào cũng êm xuôi! Vốn nói Diên Khánh của chúng ta thật có phúc khi có một vị Thái tử thông minh như thế! Bây giờ… Bây giờ lại… Lại thành ra như vậy!”

Mọi người thảo luận ngươi một câu ta một câu, không thể nào biết được, tại sao một cô nương như Mộ Nam Tinh có thể làm được nhiều chuyện vì dân vì nước như thế.

Hoàn toàn không thua nam nhân!

Chẳng qua bây giờ Thái tử đã trở thành Công chúa, mọi người không nhịn được mà cảm thấy lo lắng.

Nếu Mộ Nam Tinh không còn là Thái tử nữa, vậy… Vậy Thái tử sẽ là nhị Hoàng tử Mộ Nam Diệp rồi.

Tuy phẩm chất của nhị Hoàng tử không tệ nhưng tuổi còn nhỏ, mọi người ở Quốc Tử Giám đều biết cậu bé là người tham chơi, sau này làm Thái tử, có lẽ… Có lẽ phải chỉ dạy.

Mọi người suy nghĩ một lúc, trong lòng cũng bắt đầu quan tâm tới vấn đề giáo dục của Mộ Nam Diệp.

Mộ Nam Diệp không biết rằng cậu bé tuổi còn nhỏ đã được các đại thần sắp xếp chi tiết chuyện học tập mấy chục năm sau.

Lúc đó, cậu bé còn đang cởi giày ra, nằm lên trên cái giường ở Đông cung, chân nhỏ nhõng ra phía sau, đung đưa lên xuống, chơi với món đồ chơi lắp ráp một cái vui vẻ, không biết rằng những ngày tháng tốt lành của mình sắp chấm dứt.

“Thái tử ca ca! Mau qua đây! Mau qua đây! Huynh giúp đệ xem khối gỗ này phải đặt vào đâu mới đúng đây?”

Mộ Nam Diệp vội kéo cánh tay của Mộ Nam Tinh, đưa món đồ chơi lắp ráp trong tay tới trước mặt nàng ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-450.html.]

Mộ Nam Tinh cúi đầu nhìn qua, ngay sau đó nhận khối gỗ trong tay của cậu bé đặt vào vị trí phía trên bên trái: “Đặt ở đây là được rồi.”

Mộ Nam Diệp thấy vậy, đôi mắt sáng lấp lánh! Cậu bé nhanh chóng ôm lấy bả vai của Mộ Nam Tinh, dùng sức hôn lên mặt nàng ấy một cái: “Wow! Thái tử ca ca của đệ giỏi quá!”

Mộ Nam Tinh không biết phải làm chỉ đành tránh né mái tóc trên đầu cậu bé, dịu dàng xoa đầu của cậu bé, suy nghĩ một lúc, nàng ấy nói: “Sau này Diệp Nhi của chúng ta phải học thật giỏi, có biết không?”

Mộ Nam Diệp gật đầu tùy ý: “Đệ biết mà nhưng… Nhưng trước đây phụ hoàng đã từng nói, đệ không cần phải giỏi như ca ca, huynh là Thái tử! Sau này đệ chỉ làm một tiểu Vương gia ăn nhậu chơi bời là đủ rồi, không cần quá giỏi.”

DTV

Nói xong, cậu bé cười khúc khích với Mộ Nam Tinh không ngừng.

Cậu bé chỉ cảm thấy mình rất may mắn, cũng may là cậu bé không phải Thái tử, nếu không… Nếu không… Mỗi ngày cậu bé cũng sẽ phải cực khổ giống như Thái tử ca ca.

Chẳng qua, may là có ca ca của cậu bé!

Quả thật là ca ca của cậu bé rất giỏi!

Mộ Nam Tinh nhìn cậu bé một cái, thấy dáng vẻ đắc ý cười trộm của cậu bé, không đành lòng nói cho cậu bé biết ngay bây giờ, sau này có lẽ cậu bé sẽ là Thái tử, để cậu bé thoải mái một khoảng thời gian vậy.

Sau này… Không thể chỉ biết quậy như bây giờ.

Bên nhà họ Tần, Tần Kỳ An tiếp nhận thánh chỉ, đọc từng chữ trong tay, kề cà chưa định thần lại.

Chẳng qua là đôi mắt sáng ngời như ánh sao của cậu lại chẳng thể nào lừa được người khác.

Cậu rất vui!

Cũng rất kích động!

Cả gia đình nhà họ cũng rất vui.

Chẳng qua nói là vui cũng không phải là vô cùng vui.

Hai người Tần phụ và Tần mẫu chỉ chú ý tới việc tôn tử nhà mình sắp thành thân với Mộ Nam Tinh.

Tuy vui nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.

Tại sao tôn tử nhà mình cũng thích con trai giống thằng bé A Nguyệt thế?

Họ lại càng không thể nghĩ được là tại sao bệ hạ có thể ban hôn cho hai người bọn họ, bệ hạ đã thông suốt ư?

Nghĩ tới những điều này, hai người già bọn họ có chút xấu hổ, nếu bệ hạ đồng ý việc cưới xin của Thái tử điện hạ và tôn tử bọn họ, thế mà bọn họ lại nghĩ đông nghĩ tây, có chút không đúng.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì ngơ ngác nhìn nhau một cái, bọn họ có thể nghe rõ hai chữ “Công chúa”.

Bọn họ không thể nào nghĩ được rốt cuộc Mộ Nam Tinh có liên quan gì tới Công chúa.

Sau khi nhìn thấy người thánh chỉ rời khỏi, nhìn thấy Tần Kỳ An cười ngây ngô ôm thánh chỉ trong lòng, Giang Oản Oản vội kéo tay cậu lại để hỏi: “Nhi tử à, con mau nói cho chúng ta biết, rốt cuộc chuyện Công chúa là thế nào?”

Tần Kỳ An ngây ra, lúc này cậu mới nhớ biết tất cả mọi người vẫn chưa biết chuyện Mộ Nam Tinh là nữ tử, dường như cậu cũng chưa từng nói bao giờ.

Thấy mọi người nhìn cậu không chớp mắt, cậu hoảng loạn nuốt một ngụm nước bọt, chỉ có thể giải thích: “Tinh Nhi… Từ nhỏ đến lớn, nàng ấy vẫn luôn nữ giả nam trang, nói như thế thì mới có thể sống yên ở Hoàng thất, bây giờ không cần phải che giấu thân phận nữa, thế nên bệ hạ định công khai thân phận của nàng ấy.”

“Hả? Nữ giả nam trang?” Trong giọng nói chứa đầy sự vui mừng, sự ngạc nhiên lại rất ít.

Một cỗ vui vẻ dâng lên trong lòng Tần mẫu, vậy là được rồi! Tốt quá! Tôn tử của bà chạy không thoát!

Vừa rồi bà đã chuẩn bị sẵn tâm lý không ôm được tổn tử, bây giờ nghe vậy, vừa phấn khởi vừa vui sướng, như là đánh mất thứ gì đó rồi lại kiếm lại được.

Tần Kỳ An nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của bà, cậu cũng không kiềm được mà cười một tiếng.

“Tốt quá, ta có thể có tôn tử rồi!”

Nghe thấy lời của Tần mẫu, cả nhà nhộn nhịp cười ra tiếng.

Buổi tối, khi Đô Đô trở về, trên tay còn một chén cá viên, nó vừa ăn vừa bước từ từ vào cửa.

Giang Oản Oản nhìn thấy cá viên chiên vàng trong chén của nó, nàng không kiềm được mà nói: “Con lại tìm Lâm Giang thúc thúc của con để xin cá viên nữa à? Nhìn con ăn này, bên mép dính toàn là dầu!”

Loading...