Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 449
Cập nhật lúc: 2025-03-14 21:45:02
Lượt xem: 1
Dù nói thế nào, Tinh Nhi nhà ngài ấy cũng lớn hơn thằng nhóc trước mắt này vài tuổi, đương nhiên là ngài ấy mong bọn họ sớm ngày lập gia đình.
Vừa nói xong, Mộ Quy Hoằng đã ngây ra, tại sao ngài ấy lại có cảm giác là mình đã bán nữ nhi ra ngoài thế này.
Ngài ấy ho nhẹ một tiếng, vội thu lại tâm tư, không nghĩ nhiều nữa.
Tần Kỳ An ngây ra, cậu không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như thế.
Cậu vốn cho là dù thế nào Mộ Quy Hoằng cũng sẽ gây khó dễ cho cậu, sẽ không đồng ý ngay lập tức, ai mà ngờ là ngài ấy không chỉ đồng ý, mà còn đồng ý vô cùng dễ chịu.
Cậu không kịp phản ứng trong một lúc, qua một lúc lâu sau, cậu vội vàng nhìn về phía Mộ Quy Hoằng bằng ánh mắt cảm kích: “Cảm ơn Mộ thúc thúc! Cảm ơn Mộ thúc thúc! Nhất định là con sẽ đối xử tốt với Tinh Nhi, chắc chắn sẽ không làm chuyện có lỗi với nàng ấy! Vĩnh viễn chỉ có một mình nàng ấy!”
Thật ra dù cậu có nói thế nào, trong lòng Mộ Quy Hoằng cũng biết cậu không phải loại công tử bột tráo trở bất thường, cũng coi là từ nhỏ Tần Kỳ An đã lớn lên bên cạnh bọn họ, từ nhỏ đã tới trường ở kinh thành, ngài ấy biết rõ tính cách của cậu.
Thật ra tính cách của Tinh Nhi nhà mình có phần mạnh mẽ hơn, khi thành thân, không biết là ai bắt nạt ai nữa.
Chẳng qua là khi nghĩ tới cảnh hai người bọn họ ở chung, ngài ấy cũng không cảm thấy quá lo lắng, dù sao hai người cũng là người cởi mở, từ nhỏ Tinh Nhi đã được nuôi dạy như một nam tử, tính cách cũng không câu nệ theo nếp cũ.
Từ nhỏ hai người bọn họ chưa từng cãi nhau, chứ đừng nói chi là đánh nhau, thế nên trong lòng Mộ Quy Hoằng cảm thấy rất yên tâm.
Suy nghĩ một lúc, Tần Kỳ An mới hỏi: “Mộ thúc thúc, khi nào thì mới có thể công khai thân phận của Tinh Nhi vậy ạ?”
Mặc dù đã đồng ý nhưng không biết tới khi nào thì mới có thể thành thân, cậu không thể chờ được dù chỉ một giây.
Mộ Quy Hoằng im lặng chốc lát, sau đó nói: “Thật ra việc này phải xem ý kiến của Tinh Nhi nữa, nếu như con bé muốn ngôi vị Thái tử thì không cần phải công khai, việc cưới xin của các con cứ làm như cữu cữu của con và Tẫn Như là được rồi, nếu như… Con bé không cần ngôi vị Thái tử nữa, trẫm sẽ làm theo ý của con bé, có thể công khai bất cứ lúc nào.”
Tuy Mộ Nam Tinh đã nói với mình, nàng ấy không muốn làm Thái tử nhưng Tần Kỳ An không nói ra, chỉ nói: “Vậy bệ hạ hãy thương lượng với nàng ấy.”
Thật ra trong lòng Mộ Kỳ An có chút băn khoăn, nếu Mộ Quy Hoằng đã phong nữ nhi của mình làm Thái tử, nói không chừng là ngài ấy muốn nàng ấy dùng thân phận nam tử để sống cả đời.
Bây giờ khi nghe ngài ấy nói vậy, trái lại Tần Kỳ An có chút nghi ngờ, nếu như có ý định thu lại ngôi vị Thái tử của Mộ Nam Tinh, vậy tại sao trước đây lại phong nàng ấy làm Thái tử, chẳng phải là đang làm điều thừa thãi ư?
Đạt được ước nguyện của mình, khi Tần Kỳ An ra khỏi cửa chính của Hoàng cung, bước chân cực kỳ ung dung, khuôn mặt tràn đầy ý cười.
Còn bên Mộ Quy Hoằng, sau khi cậu rời khỏi thì ngài ấy lập tức đi về phía Đông cung.
Thấy ngài ấy tới, ánh mắt của Mộ Tinh Nam hoảng loạn một lúc, tại sao phụ hoàng lại tới đây?
“Tinh Nhi, con đoán xem nay Tân Trạng nguyên đã nói gì với ta?”
Mộ Nam Tinh sửng sốt, chẳng lẽ kẻ ngốc đó thật sự chạy tới chỗ phụ hoàng nói chuyện tứ hôn? Không phải là nàng ấy đã nói cậu là, chờ một chút ư?
“Nói gì ạ?” Mộ Nam Tinh vờ như không biết.
Mộ Quy Hoằng cười ra tiếng: “Con không vội nhưng Đoàn Đoàn người ta đã rất vội rồi, dập đầu với ta mấy cái, muốn ta tứ hôn cho các con!”
Mộ Nam Tinh chớp mắt: “Nhưng mà… Phụ hoàng… Thân phận của con… Đám triều thần biết có chấp nhận không?”
Nghe thế, nụ cười trên mặt Mộ Quy Hoằng dần biến mất, nghiêm túc hỏi nàng ấy: “Tinh Nhi, con ăn ngay nói thật cho phụ hoàng biết, con có muốn ngôi vị Thái tử này không?”
Không đợi Mộ Nam Tinh trả lời, ngài ấy đã nói tiếp: “Nếu con muốn làm Thái tử, vậy chuyện con là nữ tử, không cần công khai cho thiên hạ biết, chuyện thành thân của con và Kỳ An cũng chỉ có thể giống như Giang Tư Nguyệt và Thời Tẫn mà thôi, sau này nếu như các con có con, chỉ có thể nói là con thừa tự trong tông thất, sau này con sẽ là Hoàng đế tương lai!”
Mộ Quy Hoằng không phải người bảo thủ, trong lịch sử Diên Khánh đã từng có nữ tử đăng cơ xưng đế, trong khi Nữ đế đó tại vị, Diên Khánh mưa thuận gió hòa, dân chúng an cư lạc nghiệp.
Huống chi, từ nhỏ Mộ Nam Tinh đã được nuôi dạy cho ngôi vị Thái tử sau này, cho dù là nữ tử, lòng dạ và đầu óc của nàng ấy không phải người thường có thể đạt tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-449.html.]
Bản thân vốn thiếu nàng ấy rất nhiều thứ, không thể nào chỉ vì việc nàng ấy là nữ tử mà cắt đứt sự cố gắng cho tới bây giờ của nàng ấy.
Mộ Nam Tinh nhìn khuôn mặt hiền hậu trước mặt, cho dù là đã gần bốn mươi tuổi thì vẫn không lộ vẻ đứng tuổi, trái lại phụ thân còn càng oai phong và khôi ngô, trong lòng mềm nhũn.
Mặc dù từ trước tới nay bản thân luôn bị đẩy về phía trước nhưng cha và nương nàng ấy vẫn đối xử với nàng ấy rất tốt.
Nghĩ kỹ, cũng không có chỗ nào không vừa lòng.
“Phụ hoàng, con không cần, con không muốn làm Thái tử, con chỉ muốn sau này có thể có một cuộc sống tự do tự tại.”
DTV
Nàng ấy không muốn bị gò bó trong thân phận nam tử, cũng không muốn bản thân bị nhốt trong cái danh Thái tử, bị nhốt trong cung điện xanh vàng rực rỡ ở Đông cung này.
Nàng ấy muốn ở chung với người nọ, sống trong một ngôi nhà nhỏ đẹp đẽ và trang nhã, giống như ngôi nhà nhỏ trong biển hoa vậy.
Nơi đó thật sự rất đẹp.
Nghe mấy chữ “Tự do tự tại”, Mộ Quy Hoằng ngẩn ngơ trong chốc lát, đúng vậy!
Cho tới nay, vì ngôi vị Hoàng để, ngài ấy và A Chi đã ép Tinh Nhi làm những chuyện mà bọn họ nghĩ nàng ấy nên làm, không nghĩ tới việc trong lòng nàng ấy có đồng ý không, có vừa lòng không.
Bây giờ, cũng là lúc tháo gông xiềng nặng nề trên người nàng ấy xuống rồi.
Đầu tiên, là ngôi vị Thái tử.
Vốn dĩ, ngài ấy ngồi lên trên ngôi vị Hoàng đế không phải là vì tham lam và ngưỡng mộ quyền lực, bây giờ có thể đảm bảo thê nhi bình an suôn sẻ, vậy là đủ thỏa mãn rồi.
Ngay cả ngài ấy cũng không quá quyến luyến ngôi vị Hoàng đế này, chứ đừng nói là Tinh Nhi.
Từ nhỏ nàng ấy đã không tranh không đoạt, tính cách lạnh lùng, nếu không có Tần Kỳ An thì e rằng suốt ngần ấy năm nàng ấy cũng không có một người bạn để trò chuyện.
Miệng ngài ấy giật giật, khó khăn nói: “Tinh Nhi, mấy năm nay thật tủi thân cho con…”
Mộ Nam Tinh nhìn thấy trong mắt ngài ấy tràn ngập sự áy náy, nàng ấy mím môi một cái, bước lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy ngài ấy: “Phụ hoàng, con không tủi thân, còn phải cảm ơn phụ hoàng nữa.”
Cảm ơn phụ hoàng vì đã luôn đặt con trong lòng.
Khi còn nhỏ, lúc nào Cảnh Nam Chi cũng yêu cầu nàng ấy phải học giỏi, cưỡi ngựa, b.ắ.n cung phải luyện tập cho giỏi, các phương diện khác cũng phải giỏi.
Nhưng Mộ Quy Hoằng lại không như thế, tuy mỗi ngày ngài ấy bận rộn nhiều việc nhưng khi có thời gian rảnh thì sẽ tới chơi đùa với nàng ấy, sẽ kể chuyện đùa, đồ ăn ngon, cuối cùng, tặng cho nàng ấy món quà quý báu nhất, đó là Tần Kỳ An.
Mộ Quy Hoằng xoa đầu của nàng ấy: “Ta thì có gì tốt để cảm ơn? May là Tinh Nhi nhà ta không phải là người thù dai, không tách phụ thân.”
Mộ Nam Tinh chà vai của ngài ấy, lắc đầu nói: “Không phải, phụ thân rất tốt, luôn rất tốt.”
…
Bên kia, Tần Kỳ An đi dạo trên đường, đánh mắt nhìn xung quanh, chợt nhìn thấy cửa tiệm quần áo của nhà bọn họ, nhìn người mẫu bằng gỗ mặc quần áo đẹp đẽ và đồ dùng hàng ngày.
Cậu bỗng ngây ra, nhắc mới nhớ, cậu chưa từng thấy dáng vẻ Mộ Nam Tinh mặc quần áo của nữ tử bao giờ.
Cậu suy nghĩ một lúc, cũng không thể tả được dáng vẻ của nàng ấy khi mặc quần áo của nữ tử
Cậu tiếp tục nhìn, bước vào cửa tiệm không chút do dự.
Cửa tiệm quần áo có tổng cộng hai tầng, giá cả ở tầng một khá rẻ, dân chúng bình thường cũng có thể mua được, quần áo ở tầng hai được thiết kế càng thêm phần đẹp đẽ và khéo léo, đương nhiên, giá cả cũng sẽ mắc hơn một chút.
Cậu đi thẳng lên trên tầng hai, ngắm nhìn từng cái kỹ lưỡng, ngắm tới ngắm lui, cảm thấy dường như không có bộ quần áo nào là xứng với Tinh Nhi của cậu cả.