Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 448
Cập nhật lúc: 2025-03-14 21:44:11
Lượt xem: 3
“Đi thôi.”
Mộ Nam Tinh nhìn đồ trong tay của cậu, sau đó nhìn cậu một cái, nàng ấy bị đôi mắt sáng lấp lánh của cậu làm đỏ mặt.
Nàng ấy muốn nói gì đó nhưng lại không mở lời.
Muốn đi ở phía trước, nhưng… Nhưng có khó chịu.
Dù Tần Kỳ An rất dịu dàng, nàng ấy cũng không cảm thấy quá đau nhưng vẫn rất khó chịu.
Nhẹ nhàng đi về phía trước một bước, cũng cảm thấy không được tự nhiên. Không giống với lúc bị thương khi ra chiến trường, hoàn toàn là một cảm giác vô cùng đặc biệt.
Tần Kỳ An nhìn nàng ấy một cái, nhận thấy sắc mặt của nàng ấy có chút kỳ lạ, vẻ mặt bối rối và một lời khó nói hết, cậu có chút nghi ngờ: “Sao vậy?”
Mi mắt Mộ Nam Tinh run rẩy: “Không sao, đi thôi.”
Nói xong, nàng ấy đẩy Tần Kỳ An một cái, để cậu đi ở phía trước.
Tần Kỳ An vội quay đầu lại và nắm lấy tay của nàng ấy: “Ta muốn nắm tay nàng cùng đi.”
Bước chân của Mộ Nam Tinh dừng lại, chịu đựng cảm giác cực kỳ khó chịu trên người, bước chân không được vững vàng, có chút khập khiễng.
Có lẽ Tần Kỳ An đã nhận ra là nàng ấy đang khó chịu.
Nhìn cách nàng ấy bước đi, đôi chân không giống bình thường, có chút cẩn thận, lại có chút run rẩy.
Cậu bỗng mở to đôi mắt, dùng sức vỗ vào đầu mình, cậu không làm tròn bổn phận, thậm chí còn không chú ý tới chuyện này, trong lòng cực kỳ áy náy.
Ngay sau đó cậu vội vàng dùng một tay ôm ngang Mộ Nam Tinh lên: “Có phải là rất đau không? Tinh Nhi, xin lỗi nhé, ta không chú ý tới chuyện này.”
Mộ Nam Tinh nhìn khóe môi xệ xuống của cậu, nàng ấy bóp nhẹ gò má của Tần An Kỳ: “Không đau mấy, chàng nhớ lại lúc ta bị thương đi, lúc đó ta cũng không cảm thấy đau!”
Nàng ấy nghĩ, đương nhiên là vết thương không có miệng vết thương sẽ nhẹ hơn rất nhiều, tuy cảm giác rất kỳ lạ nhưng trong lòng nàng ấy lại cảm thấy rất ngọt ngào.
Trở lại cổng biển hoa, người đánh xe đã chờ sẵn ở đó.
Ngồi trong xe ngựa, Tần Kỳ An ôm Mộ Nam Tinh trong lòng, xoa eo, bóp vai cho nàng ấy.
“Hôm nay ta sẽ theo nàng vào cung.”
Mộ Nam Tinh nhìn cậu một cái: “Để làm gì?”
Tần Kỳ An bày vẻ mặt biết rõ rồi còn hỏi: “Còn có thể làm gì, đương nhiên là xin bệ hạ gả nàng cho ta, làm phu nhân của ta, làm thê tử của ta.”
Mộ Nam Tinh do dự trong chốc lát: “Đoán chừng bây giờ vẫn chưa được, thân phận của ta… Tất cả mọi người vẫn chưa biết, e rằng phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.”
Tần Kỳ An khựng lại rồi nói: “Tinh Nhi, bây giờ nàng là Thái tử, nàng… Sẽ vĩnh viễn làm Thái tử luôn ư?”
Nghe cậu nói vậy, Mộ Nam Tinh ngây người ra ngay lập tức, đúng vậy, bây giờ nàng ấy là Thái tử, làm Thái tử đã nhiều năm, nếu công khai thân phận của nàng ấy, người trong thiên hạ sẽ chấp nhận ư?
Thật ra trong lòng nàng ấy vốn không muốn làm Thái tử, từ nhỏ tới lớn, nàng ấy chưa từng sống vì bản thân.
Cho dù từ nhỏ nàng ấy đã được nuôi dạy như nam tử, sau này còn làm Thái tử, đây không phải là mong muốn của nàng ấy, cũng không phải là điều nàng ấy mong muốn.
Nghĩ tới chuyện này, nàng ấy thầm thở dài trong lòng, nếu như thân phận nử tử của nàng ấy được công khai cho toàn thiên hạ, vậy… Một Thái tử không đích đáng như nàng ấy, có thể trở về làm chính mình, có thể làm việc mà mình muốn làm.
Nhưng, nàng ấy thật sự rất thích cảm giác chảy mồ hôi trong thao trường, cũng thích cảm giác ra chiến trường.
Bây giờ đất nước thái bình, dân chúng yên ổn, có thêm thuốc nổ, những nước nhỏ xung quanh Diên Khánh sẽ không dám xâm phạm biên giới của bọn họ, mọi thứ đã trở nên rất tốt đẹp.
Thế nên nàng ấy không cần ra chiến trường nữa, chỉ luyện tập ở trong thao trường thôi cũng đã là việc không tệ.
Ngoài những điều này ra… Nàng ấy không kiềm được mà nhìn thiếu niên ở bên cạnh, nàng ấy muốn ở bên cậu.
“Kỳ An, ta không muốn làm Thái tử, luôn không muốn, bây giờ đã có Diệp Nhi, xem như ta đã được giải thoát rồi.”
Tần Kỳ An ôm vai của nàng ấy: “Nàng không muốn làm thì không cần làm nữa, xem như nàng đã là thê tử của ta, ta sẽ cưng chiều nàng, yêu nàng, đối xử tốt với nàng suốt cả cuộc đời, Tinh Tinh tỷ tỷ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-448.html.]
Mộ Nam Tinh nhìn chằm chặp vào cậu, trong lòng có muôn vàn cảm xúc phức tạp, nàng ấy thích thiếu niên ở trước mắt, không chỉ là thích mà còn có cảm giác được cậu cứu ra khỏi vùng bùn, vô cùng biết ơn.
Bởi vì những bức thư xiêu xiêu vẹo vẹo trước đây của cậu, nàng ấy cảm thấy mong chờ và tò mò chưa từng có.
Thật ra khi đó cậu đối với mình mà nói, chỉ là một người xa lạ, nhưng khi nhìn thấy bút pháp non nớt của cậu thì nàng ấy không kiềm được mà muốn gặp cậu một lần.
Đó là người bạn duy nhất của nàng ấy, là vị ngọt duy nhất mà nàng ấy có thể cảm nhận được khi mệt mỏi.
Cảm giác đó chưa từng thay đổi suốt nhiều năm, thích cậu, vẫn luôn muốn ở bên cậu, muốn cậu trở thành người của mình, muốn cậu chỉ nhìn một mình nàng ấy!
Mộ Nam Tinh siết chặt lòng bàn tay, duỗi tay túm lấy vạt áo của Tần An Kỳ, hôn lên môi cậu.
Đây là lời chấp nhận thầm lặng, cũng biểu đạt cảm xúc vô cùng vui sướng trong lòng.
Tần Kỳ An không nhắm mắt lại, cậu nhìn khuôn mặt của nàng ấy bằng đôi mắt sáng lấp lánh, mọi thứ đều là kiểu cậu thích.
Vừa nghĩ tới tháng ngày sau này, có thể ở bên nàng ấy mỗi ngày, kể cả lúc ăn, lúc ngủ, thậm chí là… Có đứa con thuộc về bọn họ, mọi thứ khiến trái tim của cậu nóng lên.
Cuộc sống như thể… Đúng là ước mơ của cậu.
Sau khi đưa Mộ Nam Tinh trở về Đông cung, Tần Kỳ An đi thẳng đến Ngự Thư Phòng.
Mộ Quy Hoằng cười tít mắt nhìn cậu: “Trạng Nguyên của chúng ta đến tìm trẫm để làm gì vậy?”
Tần Kỳ An thấy tâm trạng của ngài ấy rất tốt, trong lòng càng thêm phần tự tin nhưng sự căng thẳng vẫn không phần nào giảm bớt.
Cậu bưng ly trà lên uống một ngụm.
Sau đó, cậu nghiêm túc nói: “Bệ hạ…”
Mộ Quy Hoằng vội cắt lời của cậu: “Khi ở riêng không cần gọi bệ hạ, gọi thúc thúc là được rồi, giống như trước đây vậy.”
Tần An Kỳ gật đầu, cắn răng nói: “Mộ thúc thúc, con có việc muốn cầu xin thúc.”
Mộ Quy Hoằng nghi ngờ không hiểu nhìn về phía cậu: “Chuyện lớn tới cỡ nào, mà lại dùng từ ‘Cầu xin’, con cứ việc nói, trước đây thúc đã nói là sẽ đồng ý một yêu cầu của con, thúc vẫn luôn giữ những lời này.”
Tần Kỳ An siết chặt nắm đấm, lập tức quỳ xuống trước mặt ngài ấy: “Thần cầu xin bệ hạ ban Thái tử điện hạ làm thê tử của thần!”
Mộ Quy Hoằng nhướng mày, ngài ấy còn nghĩ là chuyện lớn tới cỡ nào nữa chứ? Chờ lâu như vậy, cuối cùng thằng nhóc này cũng chịu mở lời.
Chẳng qua là… Thằng nhóc này đã biết Tinh Nhi nhà mình là nữ tử rồi ư?
Nghĩ vậy, ánh mắt của ngài ấy trở nên âm u, thằng nhóc này! Chẳng lẽ đã làm chuyện không nên làm?
Tần Kỳ An ngẩng đầu lên, thấy sự âm u trong con ngươi của ngài ấy, trong lòng chợt thiếu tự tin ngay.
Lẽ nào bệ hạ không đồng ý?
Mộ Quy Hoằng uống một ngụm trà, lặng lẽ hỏi: “Sao con biết Tinh Nhi là nữ tử?”
Nghe vậy, Tần Kỳ An sửng sốt, cậu quên mất, cho rằng trong lòng mọi người biết rõ chuyện này.
Thì ra cả bệ hạ cũng không biết chuyện này?
Vừa nghĩ tới việc cậu nhìn cơ thể của Mộ Nam Tinh thì mới biết chuyện này, cậu câm miệng không biết trả lời thế nào.
Nói thế nào mới đúng đây, nói thế nào mới khiến bệ hạ cảm thấy cậu không phải là người suồng sã đây?
Quan trọng… Quan trọng là cậu và Tinh Nhi đã… Đã, không chỉ nhìn cơ thể nhau, thậm chí còn làm chuyện quá phận, ngay cả bước cuối cùng cũng… Cũng đã làm rồi.
Nhìn dáng vẻ do dự của cậu, ánh mắt của Mộ Quy Hoằng thêm phần sắc bén, thằng nhóc này trông hiền hậu, kết quả… Kết quả…
DTV
Tần Kỳ An nhìn sắc mặt lạnh lùng của Mộ Quy Hoằng, đôi mắt nhắm lại, nói thẳng: “Bệ hạ, thần… Thần biết khi ở biên thành, khi đó nàng ấy bị thương nên thần… Mới biết, vả lại thần và Tinh Nhi đều mến mộ đối phương, mong bệ hạ thành toàn!”
Nói xong, cậu dấp đầu vài cái với Mộ Quy Hoằng.
Nghe vậy, sắc mặt Mộ Quy Hoằng mới dịu lại, ngài ấy đã nói rồi mà, thằng nhóc này không giống người to gan tới vậy.
Ngài ấy bày ra vẻ mặt hiền hậu trong chớp mắt, nói: “Trẫm biết hai người các con là thanh mai trúc mã và lớn lên cùng với nhau, vốn cũng có ý này, nếu không phải Tinh Nhi nói là vẫn chưa tới lúc thì trẫm chỉ mong hai người các con sớm ngày lập gia đình.”