Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 447
Cập nhật lúc: 2025-03-14 21:44:10
Lượt xem: 3
Mộ Nam Tinh đưa tay đặt lên mặt của cậu: “Sao lại nóng như thế?”
Tần Kỳ An vội vàng nắm lấy tay của nàng ấy: “Ta không sao, nàng không cần phải quan tâm đến ta.”
“Chúng ta vào trong thôi.”
Hai người đi vào ngôi nhà nhỏ ở trước mắt, Mộ Nam Tinh thầm nghĩ, đúng là nhà nhỏ, nhìn một lúc, chỉ có một phòng bếp, cả phòng ngủ cũng chỉ có một phòng.
Nhưng phong cảnh trong nhà vô cùng đẹp, như là những đóa hoa nở đẹp nhất trong biển hoa đã được di chuyển vào đây.
Tần Kỳ An đốt ngọn đèn trong nhà.
Sau đó nhìn về phía Mộ Nam Tinh rồi nói: “Ta đi nấu nước nóng cho nàng tắm nhé?”
Mỗi ngày dù đã rất trễ thì Mộ Nam Tinh cũng phải tắm, Tần Kỳ An biết rõ điều này, cũng ghi tạc điều này trong lòng.
Mộ Nam Tinh gật đầu: “Được.”
Sau khi cậu rời khỏi đây, nàng ấy mới bắt đầu quan sát cái giường trước mắt, chỉ có một cái giường và mền, chắc chắn là nay phải ngủ ở lại đây rồi, không biết đồ ngốc đó…
Khi định thần lại, nghĩ tới những thứ lung tung trong đầu mình, Mộ Nam Tinh có chút giận bản thân, quả thật là nàng ấy đã bị sự đáng yêu của Tần Kỳ An làm say mê.
Không biết tại sao trong đầu nàng ấy lại thích những thứ đó chứ.
Nàng ấy lắc đầu, thôi, không nghĩ những thứ này nữa.
Không có việc gì để làm, Mộ Nam Tinh đã trải giường xong.
Chẳng bao lâu sau, Tần Kỳ An cũng đã nấu nước nóng xong.
DTV
“Nàng vào tắm đi, nhưng thùng tắm ở đây không bằng trong cung, chẳng qua là nàng cứ yên tâm, đó là thùng tắm mới, không dơ.”
Mộ Nam Tinh gật đầu: “Được.”
Sau khi ngâm nước xong, Mộ Nam Tinh mới cảm thấy có chỗ không đúng, hôm nay không có quần áo sạch sẽ để thay.
Vừa nghĩ tới việc hôm nay nàng ấy phải mặc lại quần áo dơ, nàng ấy cảm thấy hơi khó chịu.
Tắm rửa xong xuôi, nàng ấy bước ra khỏi thùng tắm, ghét bỏ cầm lấy quần áo dơ mà mình vừa cởi ra, thật sự là không muốn mặc lên người.
Nhưng… Không còn cách nào khác.
Chỉ đành lựa chọn tạm thời, mặc cái áo lót duy nhất ở giữa.
Nhưng áo lót có thể xuyên thấu…
Xuyên thấu thì xuyên thấu, dù sao người nọ cũng đã nhìn thấy cả rồi, không sao cả.
Nàng ấy nhanh chóng trở về phòng ngủ, nhìn thấy Tần Kỳ An đang ngồi ở mép giường thì nói: “Ta tắm xong rồi.”
Tần Kỳ An nhìn áo lụa mỏng manh trên người nàng ấy, đôi mắt tối sầm lại: “Ta cũng đi tắm đây, nếu nàng đã mệt thì cứ đi ngủ trước.”
Nhìn dáng vẻ chạy trối c.h.ế.t của cậu, trái lại Mộ Nam Tinh không cảm thấy căng thẳng.
Nhìn dáng vẻ ngại ngùng của người nọ, nàng ấy chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Tại sao một nam nhân trưởng thành lại thỉnh thoảng khiến nàng ấy cảm thấy rất đáng yêu…
Mộ Nam Tinh tựa lên đầu giường, ngây người suy nghĩ, cậu thật sự khiến người ta rất yêu.
Tần Kỳ An tắm rửa thật nhanh, vội trở về phòng ngủ.
Vào phòng ngủ, cậu nhìn thấy Mộ Nam Tinh đang tựa vào đầu giường, cổ họng hơi ngứa.
“Khụ… Không phải là nàng rất mệt ư?”
Mộ Nam Tinh nhìn cậu một cái, từ từ nằm vào trong chăn: “Mệt chứ, chàng cũng mau ngủ đi.”
“Được.”
Nằm lên giường, Tần Kỳ An nhìn Mộ Nam Tinh nằm cách bản thân nửa cánh tay, cậu hơi căng thẳng.
Rõ ràng là lúc ở trên núi cậu còn dám… Dám làm chuyện như vậy, nhưng bây giờ lại sợ bóng sợ gió, không dám làm bậy dù chỉ một chút.
Mộ Nam Tinh bình tĩnh nhìn cậu.
Người này thật sự rất phiền…
Sự can đảm khi cởi vải quấn n.g.ự.c của nàng ấy ở trên núi đâu mất rồi?
Suy nghĩ một lúc, đôi mắt của nàng ấy nheo lại, có lẽ là nghĩ tới một chuyện vô cùng thú vị, khóe môi không kiềm được mà cong lên thành một nụ cười.
Khi Tần Kỳ An căng thẳng không biết phải làm sao, chợt có thứ gì đó luồn vào trong vạt áo của áo lót.
Di chuyển ở giữa eo và bụng của cậu.
Đôi mắt của cậu mở to trong chớp mắt, nhìn về phía Mộ Nam Tinh, ánh mắt tràn đầy sự khó tin và không biết phải làm sao.
Chẳng bao lâu sau là tay của Mộ Nam Tinh đã chui ra khỏi cổ áo của cậu, nhẹ nhàng sờ cổ của cậu một cái rồi mới kết thúc.
Nếu như Tần Kỳ An còn giả vờ không biết thì cậu thật sự không đáng là đàn ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-447.html.]
Cậu nuốt nước bọt, đảo khách thành chủ, làm giống như Mộ Nam Tinh, tay chui vào áo lụa của nàng ấy.
Trong chốc lát, đôi mắt của Mộ Nam Tinh đã ngập nước.
Đây là nước mắt sinh lý mà thôi, không phải là nàng ấy không kiềm chế được.
…
Đánh nhau một trận kịch liệt rồi mới dừng lại nghỉ ngơi.
Tần Kỳ An nhìn người ngủ say trước mắt rồi lại nhìn đóa hoa đỏ rực trên giường, trong lòng tê dại đến mức không thể tưởng tượng được.
Cậu đã có được thứ tốt nhất, đẹp nhất và cũng quý giá nhất trên thế gian này.
Lúc này tâm trạng của cậu còn vui hơn lúc đậu Trạng Nguyên gấp ngàn lần.
Giữa lồng n.g.ự.c của cậu cực kỳ ấm áp, đó là sự bùng cháy vì niềm vui mãnh liệt và phấn khởi.
Bùng cháy tới mức hoa mắt chóng mặt.
Cậu nắm chặt bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của Mộ Nam Tinh, quan sát kỹ lưỡng.
Bởi vì nàng ấy cầm cương ngựa và cung tên quanh năm, thế nên có vài vết chai cũ.
Nhưng mu bàn tay vẫn trắng nõn và mềm mại giống như những cô nương bình thường.
Chỉ nghĩ tới vừa rồi bàn tay chai sạn này đã sờ bụng của mình, trái tim của cậu có chút run rẩy.
Cậu cầm đôi tay đặt lên khuôn mặt của mình, Tần Kỳ An cứ giữ động tác này mà chìm vào giấc ngủ say.
Dù ngủ thì suốt cả buổi tối đó, trên khuôn mặt của cậu vẫn treo nụ cười.
Bởi vì trong giấc mộng cũng có Mộ Nam Tinh, có dung mạo xinh đẹp của nàng ấy, có đôi môi đỏ mọng của nàng ấy, có tất cả mọi thứ…
Sáng sớm, trời còn chưa kịp sáng thì Tần Kỳ An đã tỉnh giấc, tuy ngủ trễ nhưng cậu vẫn tràn đầy sức sống, cả người tràn đầy năng lượng.
Cúi đầu nhìn thoáng qua người có làn da trắng nhưng không lóa mắt, cậu chợt nghĩ tới tấm vải gấm màu trắng do chính tay mình cởi ra.
Cậu suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng đứng dậy.
Thứ đó là món đồ vô cùng quý giá, không thể vứt được.
Dù cho có thế nào thì cũng phải tìm được nó.
Đi tới chân núi, cậu suy nghĩ một lúc, nếu trên núi không có, chắc là bị gió thổi tới biển hoa ở chân núi rồi.
Muốn tìm một tấm vải gấm màu trắng lớn như vậy ở giữa biển hoa chắc là rất dễ dàng.
Nghĩ vậy, bước chân của cậu càng ngày càng nhanh.
Lúc này, ánh sáng ở chân trời cũng càng ngày càng sáng.
Mượn ánh sáng nhạt, cậu tìm kiếm kỹ lưỡng ở giữa biển hoa.
Chẳng bao lâu sau, cậu đã tìm thấy tung tích của nó.
Tần Kỳ An nhìn tấm vải gấm màu trắng trộn lẫn với mấy đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt ở trước mắt, mỉm cười: “Thì ra ngươi ở đây.”
Cậu nhặt tấm vải gấm lên.
Tấm vải gấm không quá bẩn, chỉ dính nước của các loại hoa có màu sắc khác nhau.
Có vài dấu vết loang lổ.
Cậu ôm tấm vải gấm, không kiềm được mà đưa lên chóp mũi để ngửi.
Bên trên có mùi thơm ngát từ cơ thể của Mộ Nam Tinh, còn có mùi hoa bị nhiễm suốt đêm.
Cậu nheo mắt lại, tấm vải có thể không giống những thứ khác, nó khác với những thứ khác, là báu vật vô giá có thể cất giấu.
Đã tìm được đồ cần tìm, bước chân trở về của cậu cũng tăng nhanh hơn rất nhiều.
Khi trở về, Mộ Nam Tinh đã thức dậy.
“Chàng… Đi đâu vậy?”
Tần Kỳ An nhìn nàng ấy, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng, vội đưa tấm vải gấm cầm trong tay cho nàng ấy xem: “Ta đã tìm được nó rồi!”
Mộ Nam Tinh không biết phải làm sao, đành nói: “Mất thì mất, chàng tốn công tìm nó để làm gì, dù sao cũng không thể dùng được nữa.”
“Tại sao lại không tìm, đây… Đây là đồ lót và đồ dùng hàng ngày của nàng… Sao có thể để mất nó được chứ!”
Khí nóng dần dần leo lên mang tai của Mộ Nam Tinh: “Dù… Dù sao thì cũng không sử dụng nữa, chàng tìm về rồi cũng phải vứt thôi, tìm làm gì cho tốn công.”
Tần An Kỳ vừa nghe vậy là đã không đồng ý, cậu ôm chặt tấm vải gấm vào trong lòng ngực: “Nếu nàng không cần thì cho ta đi! Là do ta tìm được! Vậy nó là của ta! Và cũng là báu vật!”
Khóe mắt Mộ Nam Tinh khẽ giật, tuy ngoài miệng ghét bỏ cậu nhưng thấy cậu trân trọng những thứ mà mình đã dùng qua như thế, trong lòng nàng ấy cảm thấy vô cùng vui.
“Mặc… Mặc kệ chàng, chúng ta… Chúng ta mau về thôi.”
Tần Kỳ An sờ cái ót, nhìn nàng ấy rồi cười khúc khích: “Ừ, ừ!”
Chợt nghĩ đến chuyện gì đó, Tần Kỳ An nhanh chóng chạy tới bên mép giường, cuộn khăn trải giường trên giường lại, ôm nó đi ra ngoài.