Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 446

Cập nhật lúc: 2025-03-14 21:44:07
Lượt xem: 2

Cậu nghĩ, người tốt như vậy… Là của cậu!

Vĩnh vĩnh viễn viễn… Là của cậu!

“Kỳ An! Chàng mau qua đây nhìn nè! Ở đó còn có một dòng suối nhỏ! Hoa bên dòng suối nở vô cùng đẹp!”

Tần Kỳ An ôm lấy nàng ấy từ phía sau, tựa đầu vào vai của nàng ấy, nhìn về phía mà Mộ Nam Tinh chỉ, mỉm cười gật đầu: “Ừ, ta thấy, rất đẹp.”

“Kỳ An, đáng ra chúng ta phải đến đây từ trước!”

Tần Kỳ An nghiêng đầu nhìn tia sáng nhỏ nhặt trong mắt nàng ấy, gật đầu nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, ta nên đưa nàng tới đây từ trước.”

Nói xong, cậu hôn nhẹ lên gò má của nàng ấy, từ gò má đến cằm, rồi lại đến cái cổ.

Mộ Nam Tinh khẽ nghiêng đầu: “Ngứa quá, chàng đừng quấy, cảnh đẹp như thế, chàng không ngắm thì sẽ rất lãng phí!”

Cái mũi của Tần Kỳ An cạ vào tai nàng ấy, khẽ nói: “Tuy cảnh đẹp nhưng không thể nào so sánh được với nàng, chúng nó chỉ làm nền mà thôi, còn nàng mới là đẹp nhất.”

Nhìn bãi cỏ xanh miết trên mặt đất, Mộ Nam Tinh kéo tay cậu: “Được rồi, chúng ta ngồi xuống ngắm cảnh đi, ta đã chạy mệt rồi.”

Tần Kỳ An gật đầu: “Được, ta nghe nàng.”

Hai người ngồi trên bãi cỏ trên đỉnh núi, Tần Kỳ An ôm Mộ Nam Tinh trong lòng, ngắm mặt trời chiều từ từ lặn xuống núi, bầu trời xanh thẳm cũng đan xen màu mận chín.

Sắc trời dần tối, chẳng bao lâu sau bầu trời đầy sao đã lấp đầy chân trời.

Vầng trăng lưỡi liềm trở nên nhợt nhạt và mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện, những ngôi sao nhỏ tranh nhau lóe sáng, giành giật ánh sáng rực rỡ của mặt trăng.

Tần Kỳ An cọ mái tóc mềm mại của Mộ Nam Tinh, ngẩng đầu ngắm những ngôi sao lóe sáng trên bầu trời, sau đó cúi đầu ôm chặt Mộ Nam Tinh, nói khẽ bên tai nàng ấy: “Muôn vàn cảnh núi sông tươi đẹp nổi trôi, không bằng bầu trời đầy sao trước mắt.”

Mộ Nam Tinh cố gắng phớt lờ cảm giác ngứa ngáy ở lỗ tai, quay đầu lại nói: “Chàng cũng là nhân vật đặc biệt nhất trong lòng ta, rất quý giá và cũng rất quan trọng!”

Ngửi mùi thơm ngát trong từng sợi tóc của nàng ấy, suy nghĩ của Tần Kỳ An dần trở nên rối loạn, trái tim nặng trĩu đập nhanh, rung động tới mức lưng Mộ Nam Tinh cũng có chút run rẩy.

Cậu thở dài đầy nặng nề, mở lời: “Tinh Nhi, ta… Ta muốn làm chuyện xấu rồi.”

Mộ Nam Tinh nghi ngờ nhìn cậu: “Hả?”

Nhìn đôi mắt bị dục vọng thiêu đốt của Tần Kỳ An, nàng ấy không nói nữa.

Nàng ấy không biết bản thân phải nói gì để xoa dịu bầu không khí kỳ lạ vào lúc này.

Cho tới khi trước n.g.ự.c của mình.

Được một đôi bàn tay ấm áp xoa nắn.

Mộ Nam Tinh chợt mở to đôi mắt!

Người này, thật sư… Thật sự dám…

“Tinh Nhi, tại sao nàng… Tại sao nàng lại quấn vải?”

Mộ Nam Tinh cắn môi một cái: “Ngày nào chả phải giả nam, đương nhiên… Đương nhiên là phải làm như vậy rồi…”

“... Ta giúp nàng cởi, cởi nó ra, có được không?”

Ánh nước trong đôi mắt Tần Kỳ An xoay chuyển, nàng ấy mím chặt môi dưới, không nói lời nào.

Tần Kỳ An nhìn nàng ấy một cái, giọng trầm xuống, có chút khàn: “Nếu nàng không nói lời nào, ta sẽ coi là nàng đã đồng ý.”

Không bao lâu sao, một tấm vải gấm dài màu trắng rơi xuống bãi cỏ xanh biếc, tuy vải gấm màu trắng rất nhẹ nhưng sức lực của người vứt nó có chút lớn nên đã làm gãy một vài ngọn cỏ xanh ở xung quanh.

Tấm vải gấm tung bay trong cơn gió nhẹ phất qua, chẳng bao lâu sau lướt nhẹ qua bãi cỏ xanh biếc, bay xuống giữa vách núi, cuối cùng trở thành một thể với cỏ xanh và biển hoa dưới chân núi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau nên không chú ý tới điều này.

Tần Kỳ An nhìn cảnh tượng trước mắt, cậu muốn kề sát vào để nhìn kỹ một chút nhưng lại không dám.

Tuy đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng cảm giác căng thẳng và rối ren trong lòng cậu vẫn không giảm bớt chút nào, trái lại còn mãnh liệt hơn trước!

Mộ Nam Tinh cực kỳ căng thẳng, lông mi của nàng ấy khẽ run, ngừng thở lại theo bản năng, bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của nàng ấy nắm chặt cỏ dại xanh biếc trên mặt đất.

Nhưng cỏ dại lại chẳng thể nào giúp được nàng ấy, chỉ chốc lát sau, từng ngọn cỏ đã bị nàng ấy kéo đứt.

Nàng ấy thật sự trở thành một con thuyền lênh đênh trên biển, không có chỗ nương tựa, con thuyền cô đơn lung lay sắp lật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-446.html.]

Chẳng bao lâu sau, con thuyền đã cập bến.

Tần Kỳ An nắm tay của nàng ấy, tựa đầu vào nơi vừa ấm áp vừa mềm mại.

Lưng của Tần Kỳ An kề sát với cỏ dại nhưng chỉ nhiễm lạnh trong phút chốc, ngay sau đó đã bị một đôi tay nóng như bếp lò sưởi ấm, như tường đồng vách sắt, giam giữ chặt chẽ.

Mộ Nam Tinh ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, sau đó nhìn khuôn mặt như tranh ở trước mắt, dường như trong đôi mắt có một ngôi sao rơi xuống, dường như trong lòng có muôn vàn thứ sinh trưởng, bẻ gãy nghiền nát sinh mạng mạnh mẽ xen lẫn trong sự phồn vinh.

Chẳng bao lâu sau sự lo lắng vô tận và bối rối trong lòng nàng ấy đã bị xua đuổi không chừa lại đường lui bằng khí thế như dời núi lấp biển.

Nhìn thấy đôi mắt sáng rực như ngôi sao của cậu, Mộ Nam Tinh nhìn đắm đuối, kề cà không chịu dời mắt.

Thấy Mộ Nam Tinh nhìn mình, tay lại không từ chối động tác của cậu, Tần Kỳ An lại cảm thấy có chút lo lắng, theo lý mà nói, nàng ấy phải nói từ chối mới đúng.

Nhìn dáng vẻ xốc xếch không chịu nổi của nàng ấy, đôi mắt vốn như si như say của cậu khôi phục sự trong sáng trong chớp mắt.

Sau đó cậu vội kéo quần áo ở giữa thắt lưng của Mộ Nam Tinh lên trên, quấn chặt lấy cả người của nàng ấy rồi ôm chặt lấy nàng ấy.

“Tinh Nhi, đúng rồi… Xin lỗi, ta… Ta không cố ý.”

Mộ Nam Tinh thở dài một cái, bây giờ cậu đã không còn chút đáng yêu nào nữa rồi, sao lại ngốc nghếch như thế.

DTV

Nàng ấy không từ chối, không phản kháng, không phải là không cần nói thì cũng biết rõ mọi chuyện ư?

Nhưng cậu lại… Lại giống rễ cây du, chỉ hôn vài cái mà thôi.

Nàng ấy nhận định rằng, dù làm vài chuyện vượt quá giới hạn… Thì có gì quan trọng hơn, nàng ấy vui vẻ đồng ý, thậm chí xin còn không được…

“Nhà nhỏ mà chàng nói ở đâu? Chúng ta đến đó đi!”

Tần Kỳ An nhìn nàng ấy rồi gật đầu: “Ở chân núi, ta cõng nàng xuống dưới, có được không?”

Mộ Nam Tinh do dự vài giây rồi mới gật đầu: “Được.”

Sau đó nàng ấy quét mắt nhìn một vòng trên bãi cỏ, sau khi không tìm thấy tấm vải gấm, trái tim đang đập chợt chậm lại: “Cái kia đâu rồi?”

“Cái gì?” Tần Kỳ An không rõ hỏi lại.

Mộ Nam Tinh mím môi một cái, nhíu mày nói: “Tấm vải kia.”

Tần Kỳ An sững sờ tới mức mở to miệng.

Cậu vội nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy bóng dáng của tấm vải trắng ở đâu cả.

“Không có… Không có…”

Mộ Nam Tinh liếc mắt nhìn cậu không biết phải làm sao: “Chàng… Chàng cứ muốn thế này… Vậy đã được chưa?”

Tần Kỳ An sờ cái ót, có chút ngại ngùng, cũng có chút chột dạ: “Chắc là đã bị gió thổi bay đi mất rồi.”

Mộ Nam Tinh thở dài: “Chàng xoay người ra chỗ khác.”

Tần Kỳ An ngoan ngoãn làm theo.

Mộ Nam Tinh cúi đầu nhìn xuống, dùng áo ngoài vốn không được dày cẩn thận quấn lấy cơ thể, sau đó khoác đôi tay lên trên vai của cậu.

Tần Kỳ An ngồi xổm xuống ngay lập tức.

Trong suốt quá trình cõng Mộ Nam Tinh xuống núi, Tần Kỳ An cảm thấy khó khăn chưa từng có.

Không phải là vì nàng ấy nặng, không cõng nổi, trái lại người trên lưng rất nhẹ, thậm chí cậu còn có thể cõng nàng ấy chạy mấy bước nữa cơ.

Chủ yếu là thứ kề sát với lưng của mình, quả thật… Quả thật là quá mềm mại.

Cậu cõng nàng ấy tới mức đầu chảy đầy mồ hôi.

Mộ Nam Tinh còn ôm khư khư cổ của cậu, càng ngày càng kề sát.

Yết hầu của cậu lên xuống không ngừng, nuốt nước miếng.

Cuối cùng cũng cõng đến chân núi, cậu có thể nghỉ ngơi.

Mộ Nam Tinh trèo xuống lưng của cậu, nhìn dáng vẻ ướt đẫm mồ hôi của cậu thì sợ hết hồn.

Chẳng qua, ngay sau đó lại trở thành nghi ngờ sâu nặng và không dám tin: “Ta nặng lắm ư? Chàng mệt thành thế này?”

Tần Kỳ An chột dạ nhìn khuôn mặt của nàng ấy rồi dần dời xuống dưới, ngay sau đó cậu vội ho nhẹ một tiếng: “Không phải là do nàng nặng, mà là ta… Cảm thấy nóng mà thôi.”

Loading...