Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 438

Cập nhật lúc: 2025-03-14 21:43:50
Lượt xem: 3

Tần Tĩnh Trì nói: "Cũng gần thôi, dù sao thỉnh thoảng cũng ở bên đó."

Đô Đô vội hỏi: "Vậy hai người họ bao giờ thành hôn vậy? Tiểu cữu nói là nhanh thôi nhưng cũng không nghe cữu ấy nói ngày cụ thể."

Giang Oản Oản xoa đầu nó: "Tiểu cữu của com tự có cân nhắc, con thì cứ chờ uống rượu mừng là được."

"Haha, cũng đúng."

Năm ngày sau, tin tức Giang Tư Nguyệt và Thời Tẫn được ban hôn đã truyền khắp các phố lớn ngõ nhỏ.

"Thế mà bệ hạ thật sự ban hôn cho hai người họ ư?"

"Còn giả nữa, thái giám tổng quản bên cạnh bệ hạ trực tiếp mang thánh chỉ đến phủ Tể tướng! Tin tức này đều là do hạ nhân trong phủ Tể tướng truyền ra! Còn có thể giả sao?"

"Trời ạ! Đây hẳn là cặp đôi đoạn tụ đầu tiên được bệ hạ thừa nhận ở Diên Khánh chúng ta rồi! Trước đây chưa từng có ai dám tổ chức hôn lễ, đừng nói đến hôn lễ, thậm chí còn không dám để người ngoài biết, đều lén lút cả!"

"Đúng vậy nhưng các ngươi cũng không nhìn xem nhân vật chính là ai? Một là Tư Nguyệt công tử, một là thân đệ của Tể tướng đại nhân! Sao người khác có thể so sánh được?"

...

Còn Thời Tẫn ở phủ Tể tướng nhìn thánh chỉ trong tay, trên đó viết tên cậu ấy và Giang Tư Nguyệt rồi lại nhìn ba chữ "ban hôn ước" này, cậu ấy như ngừng thở, bàn tay cầm thánh chỉ không ngừng run rẩy, ai nói cho cậu ấy biết đây có phải là thật không?

A Nguyệt cũng nhận được thánh chỉ như vậy sao?

Bọn họ thật sự trở thành phu thê rồi sao?

Thật sự giống như nằm mơ, đầu óc choáng váng, chỉ trong vòng vài tháng mọi thứ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, cậu ấy nào nghĩ đến thật sự còn có thể ở bên Giang Tư Nguyệt.

Thậm chí ngay cả việc gặp lại cậu ta, cậu ấy cũng không dám nghĩ đến.

Thời Quỳnh tiễn thái giám truyền thánh chỉ ra cửa, khi bước vào phòng, Thời Tẫn vẫn cầm thánh chỉ nhìn chăm chú, ánh mắt đờ đẫn, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.

Thời Quỳnh cũng không nhịn được mà cười.

"A Tẫn, tỉnh lại đi, sao vậy? Vui quá rồi sao?"

Thời Tẫn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Thời Quỳnh: "Ca, đây là thật sao? Đệ thật sự... Thật sự có thể thành thân với A Nguyệt sao?"

Trong lòng Thời Quỳnh chua xót trong chốc lát: "Là thật, thật đến không thể thật hơn được nữa."

Thời Tẫn lập tức nở nụ cười rạng rỡ chưa từng có, cậu ấy vô cùng phấn khích: "Ca! Đệ phải đi tìm A Nguyệt, đệ phải nói cho huynh ấy biết chuyện này! Còn nữa... Còn nữa hôm nay đệ cũng không về!"

Vừa nói xong đã nhanh chóng chạy ra ngoài, bước chân nhẹ nhàng, mái tóc đen theo gió bay phấp phới như đang kể lại niềm vui trong lòng cậu ấy.

Hôm nay Giang Tư Nguyệt ở cùng nhóm người Giang Oản Oản, lúc này, cả nhà bọn họ cầm thánh chỉ, cũng đầy vẻ vui mừng, Đô Đô trực tiếp bám vào cánh tay Giang Tư Nguyệt, nhìn từng chữ từng lời trên thánh chỉ.

Nó xem đi xem lại mấy lần, cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn Giang Tư Nguyệt nói: "Tiểu cữu, cuối cùng con cũng có thể uống rượu mừng của tiểu cữu và tiểu cữu nương rồi! Quá tốt rồi!"

Trong lòng Đô Đô thật sự vui mừng, nó thật sự rất thích dáng vẻ vui vẻ cười tủm tỉm của tiểu cữu, tốt hơn nhiều so với vẻ mặt cau có trước đây!

Nếu hai người họ thành thân, tiểu cữu của nó chắc chắn sẽ càng vui hơn.

Quá tốt rồi...

Mọi thứ đều quá tốt rồi!

Giang Tư Nguyệt nhìn thánh chỉ trong tay, trong lòng vui mừng khôn xiết nhưng mũi lại thấy chua xót, không nhịn được muốn rơi lệ.

Giấc mộng đẹp đến mấy cũng chỉ như vậy, người mà cậu ta vốn tưởng rằng đã rời xa cậu ta mãi mãi, đột nhiên trở về bên cậu ta. Mà chuyện trước đây cậu ta chưa từng dám mơ tưởng, giờ đây cũng đã thực sự xảy ra trước mắt cậu ta.

Không ai biết được năm năm qua cậu ta đã trải qua như thế nào, mỗi ngày đều là giày vò, mỗi ngày đều cảm thấy khổ sở. Mà giờ đây, mọi thứ trước đây đều theo gió mà tan, chỉ còn lại tương lai tươi sáng trước mắt.

Cậu ấy ôm chặt thánh chỉ trong lòng như thể nắm lấy một cọng cỏ cứu mạng vậy.

Mà lúc này, cửa lớn nhà họ Tần bị người đập mạnh.

Đô Đô nghe thấy thì vội chạy ra mở cửa, vừa mở cửa đã thấy Thời Tẫn thở gấp, cười tươi như hoa, nó hét lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-438.html.]

"Tiểu cữu nương!"

"Tiểu cữu! Tiểu cữu nương của con đến rồi! Nương tử của cữu đến rồi!"

Nghe kêu như vậy nhưng Thời Tẫn cũng không còn cảm thấy xấu hổ gì, trong lòng cậu ấy chỉ có vui mừng, chỉ có niềm vui vô tận, tiểu cữu nương...

Nghe thật êm tai...

Giang Tư Nguyệt nghe thấy tiếng Đô Đô thì vội vàng chạy ra ngoài sân.

Thấy Thời Tẫn đang cười tủm tỉm nhìn cậu ta rơi lệ ở cửa lớn, làm mũi cậu ta càng thêm chua xót, cậu ta bước tới, chỉ trong chốc lát đã ôm chặt Thời Tẫn vào lòng.

"A Tẫn." Cậu ta nhìn Thời Tẫn bằng ánh mắt chân thành và tha thiết chưa từng có, tràn đầy tình cảm.

Thời Tẫn bĩu môi rồi lại một chuỗi nước mắt rơi xuống, vùi đầu vào vai cậu ta cọ cọ: "A Nguyệt..."

Đô Đô nhìn hai người ôm chặt nhau trước mắt, vội vàng chạy vào nhà, sau đó đóng chặt cửa lại rồi dựa lưng vào then cửa, nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đang mặt đầy nghi ngờ, nghiêm túc nói: "Chúng ta không được nhìn lung tung, hai người họ đang vui vẻ tâm sự với nhau! Chúng ta không được nhìn! Cha nương, hai người đừng tò mò nữa."

Giang Oản Oản bất đắc dĩ liếc nhìn nó: "Ai muốn xem, nương của con cũng không phải chưa từng thấy!"

Đô Đô ngẩng đầu nói: "Sao có thể giống nhau được? Dù sao thì chúng ta cũng không thể quấy rầy người ta."

Nói xong, nó đẩy Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản ngồi xuống ghế, rót cho mỗi người một cốc nước: "Được rồi được rồi! Uống nước đi, đừng tò mò nữa."

Tần Tĩnh Trì xoa mặt nó: "Con còn xem ít sao hả? Còn ở đây nghiêm túc ngăn cản chúng ta, hơn nữa, sao con biết chúng ta muốn xem hả? Tiểu tử thối!"

Đô Đô cũng không nói gì: "Không xem thì không xem thôi."

Nói xong, Đô Đô lại vội chạy đến bên cửa sổ, mở hé một khe lén lút nhìn ra ngoài.

Kết quả, bóng dáng tiểu cữu và tiểu cữu nương của nó đâu rồi?

Tiểu thiếu niên thở dài, hôm nay cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, có thể ở nhà xem náo nhiệt, kết quả chỉ xem được cảnh ban thánh chỉ ban hôn.

Khoé miệng Tần Tĩnh Trì hơi cong lên: "Nhi tử, con đói chưa?"

Đô Đô gật đầu: "Đói rồi, vậy hôm nay chúng ta ăn gì?"

Giang Oản Oản nhìn Tần Tĩnh Trì rồi lại nhìn nó nói: "Chẳng phải có người nào đó nói tay nghề nấu cơm rang của mình rất tốt sao? Chúng ta đều muốn nếm thử."

Đô Đô trợn tròn mắt: "Nương, nương nói bậy bạ gì vậy, đó chỉ là do con tự mày mò thôi, ai bảo hôm đó hai người không ở nhà, con chỉ có thể tự lực cánh sinh thôi, hơn nữa chắc chắn không ngon bằng nương và cha con nấu đâu."

Giang Oản Oản lắc đầu: "Cơm rang do nhi tử của nương nấu dù có khó ăn đến mấy nương và cha con cũng sẽ không chê đâu. Ngoan, đi nhanh đi, hôm nay bếp giao cho con, chúng ta chỉ chờ nếm thử tay nghề của con thôi."

Một câu nói như sét đánh ngang tai, làm Đô Đô choáng váng, đôi cha nương "vô lương tâm" này, sao lại nỡ để nhi tử nhỏ bé như nó lăn lộn giữa bếp núc như vậy?

Sao bọn họ lại nỡ!

Cuối cùng... Cuối cùng Đô Đô vừa rang cơm vừa nếm thử, lúc thì gật đầu hài lòng, lúc thì thở dài thườn thượt.

Sau này cuộc sống của nó sẽ không biến thành như vậy chứ?

Tiểu cữu và tiểu cữu nương của nó thành thân rồi, chắc chắn sẽ không ở cùng bọn họ nữa, hơn nữa ca ca và Tinh Tinh ca của nó cũng sắp rồi.

DTV

Chẳng lẽ sau này... Sau này sẽ sống những ngày như thế này chứ? Nghĩ đến đây, trong lòng nó thấy quá đau khổ! Nó thảm quá!

Nó vừa xào cơm vừa lau nước mắt không có ở khóe mắt, hài tử đáng thương chính là nó!

Bên kia, Giang Tư Nguyệt và Thời Tẫn đã đến nhà mới của họ.

"A Nguyệt, huynh đi cầu xin Hoàng thượng ban hôn lúc nào vậy? Sao huynh không nói cho ta biết."

Giang Tư Nguyệt đáp: "Hôm qua, Bệ hạ đồng ý rất sảng khoái, Tể tướng đại nhân cũng đã nói giúp chúng ta."

Thời Tẫn hơi ngạc nhiên, ca ca của cậu ấy vậy mà... Vậy mà cũng đi sao?

Có lẽ nhìn ra sự nghi ngờ của cậu ấy, Giang Tư Nguyệt cười nói: "Khi ta đến, ca ca của chàng đang bàn bạc việc triều chính với Bệ hạ, cho nên huynh ấy mới nói giúp chúng ta."

Thời Tẫn gật đầu: "Thì ra là vậy nhưng mà, ta không nghĩ ca ca ta sẽ giúp chúng ta."

Loading...