Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 435

Cập nhật lúc: 2025-03-14 21:43:45
Lượt xem: 3

Giang Oản Oản vỗ vào cánh tay Tần Tĩnh Trì: "Chàng đừng trêu nhi tử! Mau thả ếch về chỗ cũ, đậy nắp tre lại, cẩn thận chúng nhảy ra ngoài."

Tần Tĩnh Trì nghe lời đặt chậu gỗ về chỗ cũ: "Vâng, vâng, vâng, chỉ có nàng là cưng chiều nhi tử! Tiểu tử này không sợ những thứ này đâu."

Đô Đô nghe vậy, vội vàng làm ra vẻ tủi thân và sợ hãi: "Oa... Con sợ! Con sợ lắm! Oa..."

Tần Tĩnh Trì lạnh lùng liếc nó: "Cho chút màu sắc, lập tức mở ra cả xưởng nhuộm rồi sao? Đừng có ở đó mà kêu gào."

Đô Đô khẽ ho một tiếng, tiếng khóc lập tức dừng lại: "Vốn dĩ con sợ mà!"

Khóe miệng Tần Tĩnh Trì khẽ nhếch lên một nụ cười khó nhận ra, hắn còn tưởng rằng tiểu tử này thực sự rất sợ nhưng nhìn vẻ giả vờ của nó, xem ra là không sợ lắm.

Giang Oản Oản bất lực nhìn hai cha con rồi lại cầm đũa gắp cho Đô Đô một miếng thịt ếch: "Bảo bối, nếm thử món này xem, hôm nay chúng ta ăn món này."

Đô Đô lập tức ngoan ngoãn há to miệng, rất nhanh đã nuốt một miếng thịt vào bụng.

"Oa! Nương, đây là thịt gì vậy? Thật mềm! Còn rất thơm nữa! Ngon quá!"

"Chính là thứ vừa nãy cha cho con xem đó, thịt này chính là thứ đó." Tần Tĩnh Trì lạnh lùng nói.

"Hả?"

Đô Đô l.i.ế.m môi, thứ xấu xí đó mà có thể ăn sao?

Nó đọc sách ít, xác định không phải đang lừa nó chứ? Nó chưa từng thấy nhà nào ăn cóc cả!

DTV

Nhưng mà, đúng là thơm thật!

Đều tại cha của nó! Vừa nãy nhất quyết bắt nó xem thứ xấu xí đó! Bây giờ nghĩ đến miếng thịt thơm phức trước mắt đều là làm từ cóc, nó vừa muốn ăn vừa không dám ăn.

Giang Oản Oản cười nói: "Bảo bối đừng sợ, thứ này gọi là ếch, chỉ là trông giống cóc một chút thôi nhưng thực ra là hai thứ khác nhau, cóc không ăn được nhưng thứ này lại rất thơm."

Đô Đô lập tức vui vẻ, đôi mắt nó sáng rực l.i.ế.m môi: "Vậy thì tốt! Vậy nương, chúng ta có thể ăn cơm ngay bây giờ không?"

Giang Oản Oản véo mũi nó: "Ôi chao, tiểu quỷ thèm ăn!"

Tần Tĩnh Trì xoa đầu nó: "Mau lại đây bưng cơm với cha, sắp ăn được rồi, không đợi ca ca con nữa, đoán chừng... Còn không biết khi nào mới về được, hôm nay chúng ta ăn riêng thôi."

Đô Đô vội vàng đi đến bên hắn, chu môi nói: "Đúng vậy! Tinh Tinh ca đi đón ca ca rồi, để hai người họ hưởng thụ thế giới riêng, con đã nói với Tinh Tinh ca rồi, có thể cho phép ca ca con không về nhà đêm nay!"

Nghe đến đây, tay Giang Oản Oản đang bưng nồi ếch om mềm nhũn, suýt nữa làm đổ hết thịt trong nồi.

Tần Tĩnh Trì véo tai nó: "Thế giới riêng gì chứ? Đôi mắt tinh tường của con nhìn rõ lắm! Còn không về nhà đêm nay! Con có quyền đó sao? Tiểu tử thối!"

Đô Đô vội vàng cứu lấy đôi tai của mình khỏi tay hắn: "Ôi nha, cha, hôm nay cha hơi phiền phức đấy, con nhìn rõ mồn một! Hai người họ có vấn đề!"

Tần Tĩnh Trì bất lực nhìn nó, múc một bát cơm đưa cho nó: "Được rồi, đừng ở đây nói bậy bạ nữa, mau bưng ra ngoài ăn đi."

Vốn dĩ Đô Đô còn muốn nói thêm gì đó nhưng trước mặt là đồ ăn ngon, nó cũng chẳng còn để ý nhiều nữa, bưng bát chạy một mạch ra khỏi bếp.

Ngồi vào bàn ăn, trên bàn không chỉ có một vại ếch om thơm phức, nóng hổi mà còn có một phần canh cà chua viên cá, nước canh vừa thơm vừa đậm đà.

Đô Đô không kịp chờ đợi, múc một viên cá trong canh đưa vào miệng, nó nheo mắt nhai nhai, ba bốn miếng đã nuốt xuống bụng.

Miệng lẩm bẩm: "Oa! Hôm nay những đau khổ con chịu đều đáng giá! Chỉ có đồ ăn ngon mới có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng con!"

Giang Oản Oản cười hỏi: "Hôm nay con chịu đau khổ gì, mệt mỏi gì? Sao lại tủi thân thế?"

"Ôi... Cha nương không biết, cha nương không hiểu đâu! Hôm nay con bị Tinh Tinh ca huấn luyện đến mức không đi nổi nữa, vừa mệt vừa nóng! Những thứ này không phải là đau khổ thì là gì?" Trên mặt Đô Đô lập tức tràn ngập vẻ buồn rầu, tủi thân vô cùng.

Tần Tĩnh Trì đưa tay búng vào trán nó: "Những đau khổ con chịu bây giờ đều là do con lười biếng trong thời gian trước gây ra! Đừng ở đây kêu khổ kêu mệt, cha và nương con sẽ không thương xót con đâu."

Đô Đô trừng mắt nhìn hắn.

"Không phải con nói, cha, cha không thương con chút nào sao? Con còn là bảo bối của cha không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-435.html.]

Tần Tĩnh Trì vừa ăn vừa liếc nhìn nó: "Con nói bậy bạ gì vậy? Nhi tử bảo bối của cha đã đi thi vào hôm nay rồi, biết đâu một thời gian nữa sẽ thi đỗ Trạng Nguyên cho cha!"

"Cha, cha nói bậy bạ gì vậy? Đó là đại nhi tử bảo bối của cha, con cũng chính là tiểu nhi tử bảo bối của người! Đều là bảo bối của cha mà…"

Đô Đô giọng run run như đang làm nũng.

Tần Tĩnh Trì nghe mà nổi hết cả da gà.

"Thôi đi! Để nương của con thương con đi, con bao nhiêu tuổi rồi? Con làm cha ghê tởm quá."

Đô Đô hừ một tiếng rồi nhìn sang Giang Oản Oản, vặn vẹo thân mình, chớp mắt với nàng: "Nương…"

Giang Oản Oản liếc nhìn nó rồi vội cúi đầu tiếp tục ăn, không nhìn nó nữa.

Thực sự không trách nàng, vì dáng vẻ này bây giờ của tiểu nhi tử nhà nàng thực sự có hơi khó coi, nàng còn chẳng buồn nhìn.

Ăn một viên cá viên, Giang Oản Oản ngẩng đầu nhìn nó, thấy nó vẫn chớp mắt với mình, bất đắc dĩ nói: "Đô Đô, con đừng làm dáng vẻ này, con cứ thế này nương cũng không ăn cơm được nữa."

Đô Đô thở dài bất lực: "Cha nương không hiểu con, điều này không buồn cười sao? Con thấy buồn cười lắm! Chỉ có hài tử mới hiểu con, như những đứa theo đuôi con trong lớp, chúng rất thích, còn cả Diệp nhi, đệ ấy cũng thấy rất buồn cười."

"Ăn cơm của con đi! Ăn đồ ngon cũng không chặn được miệng con!" Tần Tĩnh Trì gắp một miếng thịt nhẹ nhàng nhét vào miệng nó.

"Ưm... Con biết rồi, c.h.ế.t mất."

"Hahaha." Giang Oản Oản nhìn dáng vẻ tức tối của Đô Đô, không nhịn được bật cười.

Tuy đôi khi Đô Đô nhà nàng suy nghĩ có phần... Có phần đi trước thời đại nhưng nhìn chung cũng là một tiểu thiếu niên đáng yêu.

Không đúng, cũng là một hài tử nghịch ngợm.

Giang Oản Oản không khỏi nghĩ, hai nhi tử nhà nàng, tuy tính cách không giống nhau nhưng từ nhỏ đến lớn đều không phải là những nhi tử hư hỏng khiến người ta phải lo lắng, rất ngoan ngoãn.

Chỉ chớp mắt, Đoàn Đoàn đã đến tuổi sắp lấy nương tử, còn Đô Đô cũng đã mười mấy tuổi, nàng ước tính, thêm một hai năm nữa, tiểu tử này chắc cũng sẽ nhanh chóng cao lớn, hẳn sẽ không thấp hơn ca ca và cha của nó.

Nàng nghĩ, đợi đến khi đám hài tử lớn lên, sẽ không còn được vui như hồi nhỏ nữa.

Hồi nhỏ Đoàn Đoàn đáng yêu biết bao, mềm mại ngoan ngoãn giống như một tiểu cô nương, cả ngày chỉ thích quấn lấy cha nương, gọi hai người, giọng điệu mềm mại ngọt ngào, đáng yêu vô cùng.

Bây giờ lớn rồi, cả ngày chỉ biết theo... Chạy theo nương tử của cậu.

Giang Oản Oản khẽ cười, chỉ không biết nương tử của cậu khi nào mới có thể theo đuổi được.

Hoàng thượng cũng là một trở ngại.

Nghĩ đến tình yêu đau thương của Giang Tư Nguyệt và Thời Tẫn, trong lòng Giang Oản Oản không khỏi lo lắng.

Nhà nàng còn đỡ, nàng và Tần Tĩnh Trì, còn có mấy vị trưởng bối trong nhà đều không phải người cố chấp. Có chuyện của Giang Tư Nguyệt trước đó, mọi người cũng sẽ không làm khó thêm, còn hai vị trong hoàng cung kia thì không chắc rồi.

Ôi... Thái tử điện hạ này không dễ lừa đâu.

Thấy nàng không hiểu sao lại có chút buồn phiền thì Đô Đô gãi đầu, không hiểu ra sao, nó không nhịn được nhìn sang Tần Tĩnh Trì, miệng mấp máy, hỏi không tiếng động: Nương, sao vậy?

Tần Tĩnh Trì lắc đầu, đáp lại không tiếng động: Cha cũng không biết nhưng chuyện của người lớn, hài tử ít hỏi.

Đô Đô trợn mắt nhìn hắn, thật là một người cha đáng ghét, chẳng trông mong được vào hắn!

Lúc mấu chốt vẫn phải để nó tự ra tay!

Nó vội vàng ngồi xuống bên cạnh Giang Oản Oản, hai tay ôm lấy cánh tay nàng: "Nương, nương nghĩ đến chuyện gì vui sao? Nói cho con nghe đi, con giúp nương giải quyết!"

Giang Oản Oản thở dài: "Không có chuyện gì, nhi tử bảo bối của nương không cần lo, nương rất khỏe."

Đô Đô nghi ngờ nhìn nàng: "Vừa nãy vẻ mặt nương nghiêm trọng lắm, không có chuyện gì mới lạ, lại còn lừa người!"

Giang Oản Oản ôm lấy đôi vai nhỏ của nó: "Thật sự không có chuyện gì, đa tạ Đô Đô quan tâm nương."

Hôm nay nàng không muốn nói nhiều, Đô Đô chỉ có thể gật đầu: "Được rồi."

Loading...