Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 429
Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:58:08
Lượt xem: 6
"Đúng! Không được chê ngài ấy!"
...
Các nữ thực khách phản bác một hồi khiến các nam thực khách đành ngậm miệng.
Các nữ thực khách trừng mắt nhìn các nam thực khách rồi lại tiếp tục thảo luận sôi nổi.
"Nhưng ta lại hy vọng Tể tướng đại nhân đồng ý cho nhị công tử và Tư Nguyệt công tử."
"Ta cũng hy vọng ngài ấy đồng ý, dù sao thì… Những năm qua Giang Tư Nguyệt cũng quá đáng thương, số lần biểu diễn cũng ít đi nhiều, lại không còn vui vẻ như trước nữa."
"Ta thấy Tể tướng đại nhân chắc sẽ đồng ý, hai người họ đã quá vất vả rồi! Để tìm nhị công tử đã tốn biết bao nhiêu bạc, cả phủ Tể tướng lẫn Giang Tư Nguyệt đều dán cáo thị, chỉ cần cung cấp được tin tức của hắn ta là có thưởng hậu hĩnh!"
"Đúng vậy, mấy năm nay thỉnh thoảng Tư Nguyệt công tử lại ra ngoài, không biết đã bị lừa mất bao nhiêu tiền rồi! Thật đáng thương, đằng này lần nào hắn ta cũng tin!"
...
Giang Tư Nguyệt và Thời Tẫn ngồi trên lầu, mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào ở dưới lầu.
Giang Tư Nguyệt khựng lại xoa nhẹ tai Thời Tẫn, cậu ta khẽ nói: "Ta ra ngoài xem có chuyện gì."
"Được."
Rất nhanh sau đó, Giang Tư Nguyệt cười tươi bước vào phòng riêng, cậu ta đóng cửa lại nhìn Thời Tẫn nói: "Ta còn tưởng có người gây sự chứ, kết quả chàng đoán xem thế nào?"
Thời Tẫn cười lắc đầu: "Vậy là thế nào?"
Giang Tư Nguyệt nâng một chén rượu nho lên uống cạn: "Họ đang bàn luận xem ca ca của chàng có đồng ý cho chúng ta không? Còn lo lắng hơn cả chúng ta nữa."
Thời Tẫn cười tươi rói nói: "Mọi người thích bàn tán những chuyện này lắm, hồi ta ở huyện Khúc Phong, người trong huyện cả ngày không có việc gì làm chỉ thích bàn tán về huynh, ta rất thích nghe. Nghe họ kể trước kia huynh thế nào, ta thấy rất kỳ lạ."
Giang Tư Nguyệt đứng sau cậu ấy, đưa tay nâng nửa bên mặt cậu ấy lên rồi cúi người đến gần tai cậu ấy: "Vậy A Tẫn của ta nghe họ nói gì? Họ có nói xấu ta không?"
Thời Tẫn xoa tay cậu ta, lắc đầu: "Không, họ chỉ khen huynh, khen lần đầu huynh biểu diễn đẹp trai thế nào, khen huynh múa kiếm uyển chuyển thế nào, còn khen huynh đối xử với họ dịu dàng thế nào."
Ánh mắt Thời Tẫn xa xăm: "Vì ta đã vẽ rất nhiều chân dung huynh nên nhiều cô nương đều thích đến tiệm tranh, có khi, họ đến là ngồi rất lâu rồi chủ đề đều xoay quanh huynh."
Thời Tẫn hơi ngượng ngùng nhìn Giang Tư Nguyệt: "Sau đó ta sẽ ngồi một bên lén nghe, nghe họ nói những chuyện về huynh mà ta không biết, ta sẽ thấy ngày hôm đó đặc biệt hạnh phúc."
Có lúc Thời Tẫn thấy mình thật may mắn, người mình thích, mọi người đều biết, mọi người đều quen. Dù không gặp được cậu ta thì cậu ấy cũng có thể nghe được tin tức về cậu ta từ bất kỳ ai, nghe người khác bàn tán về cậu ta.
Cảm giác này giống như họ chưa từng xa cách vậy.
Bằng không cậu ấy thật sự không biết mình đã vượt qua những năm tháng đó như thế nào.
Giang Tư Nguyệt véo mặt cậu ấy: "Nhưng dù có như vậy, chàng cũng có thể nhẫn tâm rời xa ta lâu như vậy."
Thời Tẫn tự biết mình có lỗi.
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn Giang Tư Nguyệt: "Chẳng phải ta đã trở về rồi sao? Huynh đừng cứ bám riết lấy ta nữa, được không?"
Giang Tư Nguyệt nghĩ thầm, không được, không được chút nào!
Chàng có thể nghe người khác kể về người chàng thích, còn ta thì sao? Ta lại có thể nghe tin tức về chàng từ ai đây?
A Tẫn à, chàng chỉ nghĩ đến bản thân mình, mà không nghĩ đến việc có nên thương xót ta hay không.
DTV
Nhưng nhìn Thời Tẫn dùng ánh mắt tủi thân và vô tội nhìn mình, Giang Tư Nguyệt lại không nói ra được lời từ chối nào.
"A Tẫn này, chỉ dựa vào việc ta thích chàng, sẽ không làm gì chàng."
Thời Tẫn nhìn cậu ta, đầu cọ vào hông cậu ta: "A Nguyệt, chúng ta ăn cơm thôi! Đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, đã qua rồi, không phải sao?"
Giang Tư Nguyệt lạnh lùng liếc cậu ấy, u uất nói: "Tối nay sẽ từ từ xử lý chàng!"
Mặt Thời Tẫn đỏ bừng, miệng mấp máy như muốn nói gì đó nhưng vẫn nghe theo tiếng lòng, cậu ấy cầu còn không được: "Ồ."
Giang Tư Nguyệt thấy khóe miệng cậu ấy thì không nhịn được bật cười, khẽ cười một tiếng, thật là một đứa ngốc.
Sao lại ngoan ngoãn thế này?
Cũng không biết từ chối sao?
Nếu ngoan ngoãn như vậy, cậu ta sẽ không nhịn được muốn bắt nạt cậu ấy nhiều hơn...
Giang Tư Nguyệt lắc đầu, không nghĩ nữa, dù sao người cũng đã ở bên cạnh cậu ta rồi, còn không phải tùy cậu ta xử lý sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-429.html.]
"Đến nếm thử món này đi, chính là món mới ra năm ngoái, chắc chắn chàng chưa từng ăn, mau nếm thử đi."
"Được…"
Sau khi ăn xong thì Thời Tẫn muốn về.
Lúc ngồi trên xe, Giang Tư Nguyệt có chút buồn bã: "Hôm nay thật sự phải về sao, không thể về cùng ta sao?"
Thời Tẫn chột dạ liếc nhìn cậu ta: "Cũng không thể... Không thể luôn đến nhà huynh được."
Giang Tư Nguyệt mặt không biểu cảm nhìn cậu ấy, suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Vậy thì thế này, ta theo chàng về phủ Tể tướng."
Thời Tẫn kinh ngạc thốt lên: "Hả?"
Mặc dù hôm nay ca ca của cậu ấy rất bận, có lẽ nửa đêm mới về nhưng... Nhưng nếu bị ca ca biết được, cũng... Cũng không tốt lắm.
Tuy ca ca của cậu ấy đã đồng ý chuyện của hai người nhưng... Nhưng cũng không thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt ca ca của cậu ấy như vậy được.
"Không... Không ổn đâu."
Giang Tư Nguyệt trừng mắt nhìn cậu ấy: "Chàng chọn đi! Về phủ Tể tướng hay về nhà ta? Dù sao chàng đi đâu ta đi đó, chàng suy nghĩ cho kỹ."
Thời Tẫn do dự, hồi lâu không nói gì.
Hôm qua ca ca của cậu ấy mới nói, bảo cậu ấy về nhà nhiều hơn nên không thể ngày thứ hai đã không về được.
Thấy ánh mắt Giang Tư Nguyệt dần trở nên sâu thẳm, cậu ấy sợ hãi vội vàng đồng ý: "Được được được! Hứa với huynh là được rồi, ánh mắt huynh như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy, dọa c.h.ế.t người."
Sắc mặt Giang Tư Nguyệt giãn ra: "Hứa là được, biết ta muốn ăn chàng, còn không ngoan ngoãn nghe lời."
Thời Tẫn bĩu môi: "Biết rồi, biết rồi."
Giang Tư Nguyệt cười nói: "Vậy, chàng về nhà ta không?"
Thời Tẫn lắc đầu: "Không được, huynh về nhà ta, hôm qua ca ca của ta đã nói bảo ta về nhà, ta cũng đã hứa rồi, không thể tùy tiện đổi ý."
Giang Tư Nguyệt nhướng mày: "Được thôi."
Chỉ cần chàng không hối hận là được.
Thấy biểu cảm của cậu ta có hơi kỳ lạ, Thời Tẫn ngơ ngác, người này đang nghĩ gì vậy?
Về đến phủ Tể tướng, không thấy bóng dáng Thời Quỳnh, Giang Tư Nguyệt nghi ngờ hỏi: "Ca ca của chàng không có nhà sao?"
Thời Tẫn gật đầu rồi lại lắc đầu: "Huynh ấy nói hôm nay rất bận, có lẽ rất muộn mới về."
Giang Tư Nguyệt gật đầu, thì ra là vậy.
Thời Tẫn nhìn cậu ta, đột nhiên nói: "Xong rồi, ta không có quần áo nào cho huynh mặc được cả? Phải làm sao bây giờ?"
"Không sao, chàng tìm cho ta một cái khố là được, ta không mặc gì khác, ngày mai ta mặc quần áo hôm nay, về nhà rồi thay."
Thời Tẫn đánh giá cậu ta từ đầu đến chân, khố của mình, A Nguyệt... Chắc là không mặc được.
Giang Tư Nguyệt đột nhiên tiến lại gần, áp sát vào mặt cậu ấy, khẽ nói: "Bảo bối, nghĩ gì vậy? Mau đi tìm cho phu quân của chàng đi, sao nào? Chàng muốn ta ngủ không mặc quần áo sao?"
Nói đến đây, cậu ta nhìn Thời Tẫn bằng ánh mắt có hơi kinh ngạc, giọng điệu có chút sâu xa: "Không ngờ nha, A Tẫn nhà ta lại có sở thích như vậy. Được thôi, phu quân thỏa mãn chàng, hôm nay không mặc quần áo ngủ."
Nghe những lời như ban ơn của người này, cả người Thời Tẫn đều ngây ngẩn, trời ạ! Từ bao giờ A Nguyệt lại trở nên vô liêm sỉ như vậy?
Không thể để cậu ta vô sỉ như vậy được!
Thời Tẫn nắm chặt tay! Cậu ấy phải dạy dỗ cậu ta cho tử tế mới được!
"A Nguyệt, huynh nghe ta nói!"
Giang Tư Nguyệt bình tĩnh nhìn cậu ấy: "Ừm?"
Thời Tẫn nuốt nước bọt: "Chúng ta coi như... Coi như là phu thê đi?"
Giang Tư Nguyệt nghiêm túc gật đầu: "Không coi như, chúng ta chính là thế!"
Thời Tẫn cố nhịn cười, khẽ ho một tiếng, nói tiếp: "Vậy... Vậy nếu chúng ta là phu thê, có phải huynh nên nghe lời ta không?"
Giang Tư Nguyệt cúi đầu cười khẽ: "Ừm, đúng vậy, đúng là nên nghe lời nương tử."
Thời Tẫn không thấy việc làm nương tử của cậu ta là mất mặt nam nhân, trong lòng chỉ thấy ngọt ngào: "Nếu... Nếu phải nghe lời ta, vậy... Vậy sau này ta nói đông, huynh không được đi tây, ta bảo huynh làm gì, huynh phải làm nấy!"