Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 427
Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:58:04
Lượt xem: 4
Thời Tẫn bước vào trong.
Nhìn sân viện vẫn như năm năm trước, cây Thường Thành trong viện vẫn xanh tốt, một màu xanh biếc, không hề thay đổi.
Thời Tẫn nhất thời có hơi mơ hồ như thể cậu ấy chưa từng rời đi vậy.
Đi được một lúc, cậu ấy chạm mắt với Thời Quỳnh đang bước đi có phần loạng choạng.
Trong lòng Thời Tẫn thực ra không có nhiều gợn sóng nhưng nhìn thấy tóc mai của Thời Quỳnh đã điểm bạc, trong lòng cậu ấy không khỏi có phần chua xót.
Thời Quỳnh nhìn người trước mặt, khoé mắt đỏ hoe, hơi thở cũng ngừng lại trong chốc lát.
Thật sự là Thời Tẫn!
Thời Quỳnh chậm rãi bước đến trước mặt cậu ấy, nhìn chằm chằm vào Thời Tẫn trước mắt, gầy đi nhiều.
Nhưng cậu ấy có thể sống sót trở về đã là ơn trời ban tặng lớn lao rồi.
"Ca ca."
Môi cậu ta hơi run rẩy, mày nhíu chặt, sau khi Thời Tẫn thốt ra chữ "ca ca" này, trong lòng cậu ta đột nhiên nhẹ nhõm.
Thời Quỳnh từ từ duỗi tay về phía Thời Tẫn.
Tròng mắt Thời Tẫn hơi run, nhiều năm như vậy, ca ca của cậu ấy vẫn muốn đánh cậu ấy sao?
Cậu ta...
Mọi suy nghĩ trong lòng Thời Tẫn đột nhiên dừng lại, ca ca của cậu ấy không đánh cậu ấy?
Thời Quỳnh ôm chặt lấy Thời Tẫn, trong lòng đột nhiên dâng lên vô vàn sự hối hận và niềm vui mừng khôn xiết khi tìm lại được người đã mất.
"A Tẫn! Đệ... Cuối cùng đệ cũng trở về."
Cánh tay cậu ta ôm chặt lấy Thời Tẫn khiến Thời Tẫn có hơi khó thở nhưng cậu ấy không giãy giụa.
Cảm nhận được từng giọt nước mắt trên cổ mình, Thời Tẫn khẽ chớp mắt muốn giơ tay vỗ về cậu ta nhưng cuối cùng vẫn buông xuống.
Thời Quỳnh ôm cậu ấy rất lâu rồi kéo tay cậu ấy đi vào trong.
"A Tẫn, trở về rồi, muốn ăn gì không? Ca ca bảo trù tử làm cho đệ món thịt bò xào mà đệ thích ăn trước kia, được không?"
Nghe lời Thời Quỳnh vừa vui mừng vừa run rẩy, Thời Tẫn gật đầu: "Được."
Thời Quỳnh mừng rỡ trong lòng, nhìn những nha hoàn xung quanh: "Người đâu! Dặn phòng bếp chuẩn bị những món nhị công tử thích ăn, như thịt bò xào chẳng hạn, làm nhiều một chút!"
"Vâng, nô tỳ sẽ đi dặn ngay."
Thời Tẫn há miệng, cậu ấy muốn ngăn cản bởi vì sáng sớm cậu ấy đã ăn rất nhiều bánh bao hấp ở nhà họ Tần rồi, vẫn còn no lắm.
Nhưng nhìn vẻ mặt kích động của Thời Quỳnh, cậu ấy lại không nói nên lời.
Nhìn Thời Tẫn chầm chậm ăn thức ăn, Thời Quỳnh vừa gắp thức ăn cho cậu ấy vừa nói: "A Tẫn, chắc là đệ rất nhớ đồ ăn của nhà đúng không? Ăn nhiều một chút."
Động tác ăn của Thời Tẫn khựng lại: "Cũng không nhớ lắm, bên ngoài cũng có nhiều đồ ăn ngon."
Thời Quỳnh khựng lại, đôi đũa trong tay nhất thời không cầm chắc mà rơi xuống bàn.
Cậu ta mím môi, cười nói: "Cũng đúng, bên ngoài có một số tiệm ăn làm đồ ăn cũng không tệ."
Rất nhanh, cậu ta đã vội che giấu vẻ không tự nhiên trên mặt rồi lại đổi một đôi đũa khác, tiếp tục gắp thức ăn cho Thời Tẫn: "Món này cũng không tệ, đệ ăn nhiều một chút!"
Thời Tẫn thở dài: "Huynh cũng ăn đi, không cần để ý đến đệ."
Thời Quỳnh như không nghe thấy, tiếp tục gắp cho cậu ấy một miếng thịt gà: "Nếm thử món này."
Thời Tẫn đặt bát đũa xuống, nghiêm túc nói: "Ca ca, huynh thực sự không cần như vậy, trước kia…"
Cậu ấy cười khẽ, nói tiếp: "Trước kia cũng không thấy huynh đối xử tốt với đệ như vậy."
Khoé mắt Thời Quỳnh lập tức đỏ hoe.
Cậu ta nhìn Thời Tẫn thật sâu, chậm rãi buông đôi đũa trong tay, mắt hơi cụp xuống: "Không ăn... Thì thôi vậy."
Thời Tẫn nhìn dáng vẻ này của cậu ta, lại vô thức nhìn tóc mai bạc trắng của cậu ta.
Trong lòng rất chua xót.
Cậu ấy nghiến răng như thể đã hoàn toàn buông xuôi: "Nhiều năm như vậy rồi, ca, huynh vẫn không đồng ý sao?"
Bất chấp vẻ mặt kinh ngạc của Thời Quỳnh, cậu ấy tiếp tục nói: "Nếu huynh vẫn không đồng ý, huynh không cần đối xử tốt với đệ như vậy, dù sao... Đệ đoán mình cũng không ở lại được lâu."
Đôi mắt Thời Quỳnh rung lên dữ dội trong chốc lát, vội vàng nắm lấy cánh tay cậu ấy: "Ca... Ca đồng ý! Đồng ý!"
Nghe giọng điệu nghẹn ngào nặng nề của cậu ta khiến đôi mắt Thời Tẫn khẽ run, không nói gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-427.html.]
Trong bầu không khí ngột ngạt, cuối cùng cũng ăn xong.
Thời Tẫn nhìn Thời Quỳnh đang giúp mình rót nước, nhìn những ngón tay xương xẩu của Thời Quỳnh, cậu ấy không khỏi nghĩ, ca của cậu ấy gầy đi nhiều quá...
"Ca, những năm qua... Huynh có khỏe không?"
Động tác rót nước của Thời Quỳnh khựng lại, sau đó cười nói: "Khỏe lắm, ca ca của đệ là Tể tướng, tất cả mọi người đều sẽ lễ phép với huynh vài phần, cũng không có ai dám trêu chọc huynh, đệ không cần lo lắng."
Vừa nói xong thì nụ cười trên mặt cậu ta đã tắt đi, Thời Quỳnh bưng nước bước về phía Thời Tẫn rồi ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, cậu ta do dự một lúc, hỏi: "A Tẫn, đệ... Những năm qua đệ khỏe không?"
DTV
Thời Tẫn gật đầu: "Khỏe lắm, rất vui vẻ, cũng rất tự do."
Thời Quỳnh vội nói: "Nếu thích cuộc sống như vậy, đệ ở trong phủ của chúng ta cũng có thể như vậy, đệ đừng... Đi nữa."
Nhìn đôi vai hơi sụp xuống của cậu ta, Thời Tẫn chỉ thấy mũi mình cay cay, nhìn ca ca của cậu ấy hạ mình năn nỉ mình như vậy, Thời Tẫn hoàn toàn không kìm được nữa.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má.
"Ca ca..."
Mắt Thời Quỳnh cũng đỏ hoe, nhìn Thời Tẫn bật khóc, đột nhiên cậu ta nhớ đến tiểu đệ ngất xỉu trong vòng tay mình khi tìm thấy t.h.i t.h.ể cha nương.
Cậu ta nghĩ, cậu ta chỉ có một đệ đệ, một người thân nhưng chính cậu ta lại khiến đệ đệ đó suýt nữa...
Cậu ta vô cùng hối hận, cậu ta không dám tuyệt tình cắt đứt tình cảm của Thời Tẫn và Giang Tư Nguyệt như vậy nữa.
Cậu ta sẽ không, cũng không dám nữa.
Thời Tẫn nhìn Thời Quỳnh mà không kìm được duỗi tay chạm vào tóc mai bạc trắng của cậu ta, giọng cậu ấy run run: "Ca, tóc ở đây... Sao lại thế này?"
Thời Quỳnh cười nói: "Không sao, chỉ là thêm vài sợi tóc bạc thôi, không có gì to tát."
Thấy cậu ấy không muốn nói nhiều, Thời Quỳnh cũng không hỏi thêm nữa.
"A Tẫn, những năm qua đệ ở đâu vậy?"
Thời Quỳnh không kìm được hỏi.
Thời Tẫn suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: "Đệ ở huyện Khúc Phong, cũng chính là... Chính là quê hương của Giang Tư Nguyệt, đệ mở một tiệm tranh ở đó, còn nhận một tiểu đồ đệ, ca, đệ thực sự sống rất tốt, huynh đừng tự trách nữa."
Thời Quỳnh nhìn cậu ấy, mỉm cười gật đầu: "Được."
Chỉ là giọng nói hơi khàn khàn cuối cùng cũng để lộ nỗi đau trong lòng cậu ta.
Sao có thể thực sự sống tốt được chứ?
Nếu thực sự sống tốt thì sẽ không gầy như vậy.
Nhìn thân hình gầy gò của Thời Tẫn khiến lòng Thời Quỳnh lại chua xót.
Đều tại cậu ta!
Đều tại cậu ta cả!
Là cậu ta quá ích kỷ nên mới gây ra cục diện như vậy.
Nhưng sau đó lại là sự mừng rỡ tràn ngập trong lòng! May quá! May quá! May mà đệ đệ của cậu ta vẫn còn sống.
Cậu ta thực sự tưởng rằng ngôi mộ cô đơn kia chính là Thời Tẫn, cậu ta vốn đã tuyệt vọng rồi, giờ người có thể khỏe mạnh đứng trước mặt cậu ta thì thực sự đã là... Một điều may mắn lớn lao.
Thời Quỳnh dẫn Thời Tẫn đến căn phòng cũ của cậu ấy.
Căn phòng hoàn toàn không thay đổi, vẫn giống hệt như lúc cậu ấy rời đi năm năm trước.
Nhưng căn phòng đã được quét dọn rất sạch sẽ.
Nhìn ngón tay Thời Tẫn nhẹ nhàng lướt qua bàn, Thời Quỳnh cười nói: "Những năm qua, huynh vẫn luôn bảo người quét dọn cẩn thận, rất sạch sẽ."
Thời Tẫn gật đầu: "Ừ, vẫn như trước."
Thời Quỳnh nhìn cậu ta, đột nhiên nghĩ đến ngôi mộ trên núi Lộc: "A Tẫn, ban đầu huynh tưởng rằng đệ đã..."
Thời Tẫn khựng lại: "A Nguyệt đã nói với đệ, đệ biết."
"Vậy ngôi mộ trên núi Lộc, huynh sẽ dời đi?"
Thời Tẫn vội lắc đầu: "Ca, đừng dời, cứ để như vậy đi, chỉ cần đổi bia mộ là được."
Cậu ấy khẽ thở dài: "Nghe A Nguyệt nói chủ nhân của ngôi mộ đó cũng là một người đáng thương, huynh có thể đưa hắn ta từ biên ải xa xôi về đây, cũng coi như hắn ta có duyên với nhà ta."
Thời Quỳnh khựng lại, cậu ta bỗng sững sờ, đột nhiên nhớ đến ngôi mộ hoang lạnh trong ngày gió thu xào xạc.
Ngày đó, không ai biết cậu ta đau khổ đến nhường nào, cậu ta nghe theo lời dân trong thôn, thực ra đã xác định đó chính là Thời Tẫn.
Vì vậy, khi nhìn thấy ngôi mộ cô đơn từ xa, cậu ta đã tuyệt vọng chưa từng có, cậu ta thực sự vì ích kỷ cá nhân mà hại c.h.ế.t thân đệ của mình.