Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 425

Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:58:00
Lượt xem: 3

"Đúng vậy! Đúng là húng ta đã lâu không gặp rồi."

Thời Tẫn lại nhìn Mộ Nam Tinh, cẩn thận đánh giá một phen rồi vội vàng hành lễ: "Tham kiến Thái tử điện hạ!"

Mộ Nam Tinh vội vàng đỡ cậu ấy dậy: "Thời nhị công tử, ngươi có thể trở về thật là quá tốt rồi, không chỉ có Tư Nguyệt công tử, đại ca của ngươi biết được, chắc cũng sẽ rất vui mừng."

Mộ Nam Tinh nghĩ đến hai bên tóc mai bạc trắng Thời Quỳnh, trong lòng không khỏi thở dài.

Giang Oản Oản phản ứng lại, vội nói: "Ôi chao, vào nhà nhanh nào! Đừng đứng ở cửa lớn nữa."

Giang Tư Nguyệt nắm tay Thời Tẫn: "Đi thôi."

Sau khi Tần Kỳ An phản ứng lại thì cũng nhanh chóng chào hỏi Lâm Hiểu Thanh và những người khác, cậu vỗ vai Lâm Hiểu Thanh cười nói: "Sao mọi người lại đến đây?"

Vừa đi vào nhà, Lâm Hiểu Thanh vừa nói: "Đoàn Đoàn ca, không phải chúng ta nghe nói huynh đứng đầu khoa thi sao, bọn đệ đến chúc mừng huynh, hơn nữa mấy người bọn đệ cũng chưa từng đến kinh thành nên định đến chơi!"

Tiểu Bảo nói: "Đoàn Đoàn ca, bọn đệ đều nhớ huynh, còn có Cẩu Đản ca và Nhị Oa ca cũng vậy!"

Lâm Tử Hành cũng nói: "Lần này vừa hay tụ tập!"

Trở về phòng, mọi người đều chăm chú nhìn Thời Tẫn khiến cả người cậu ấy không được tự nhiên.

Giang Tư Nguyệt ôm cậu ấy vào lòng mình: "Được rồi, mọi người đừng nhìn nữa, nhìn đến mức người ta ngượng ngùng rồi."

Mọi người mới ho nhẹ một tiếng để che giấu, dời mắt đi.

Đô Đô suy nghĩ một chút, thực sự không nhịn được sự tò mò và kinh ngạc trong lòng, nó hỏi: "Tiểu cữu, tiểu cữu nương của con thật sự sống lại rồi sao? Cữu nghĩ ra cách gì vậy? Có thể dạy con không?"

Đô Đô không nhịn được nghĩ, nếu mình có được loại thủ thuật này, trời ơi! Nó có thể bước lên đỉnh cao của cuộc đời luôn rồi!

Giang Tư Nguyệt bất đắc dĩ liếc nhìn nó: "Chết mà sống lại gì chứ! Trên đời này làm gì có chuyện đó! A Tẫn của cữu chưa từng chết."

Đô Đô há hốc mồm, kinh ngạc nói: "Nhưng mà, nhưng mà trước đó chúng ta còn mang đồ ăn ngon đến thăm tiểu cữu nương mà, ngay tại... Ngay tại núi Lộc, nếu tiểu cữu nương không chết, vậy... Vậy người trên núi Lộc là ai?"

Giang Tư Nguyệt nói: "Người nọ không phải A Tẫn, chúng ta... Đều nhận lầm rồi."

Tần Kỳ An liếc nhìn Thời Tẫn, trong lòng chỉ có vui mừng, đối với tiểu cữu của cậu mà nói thì đây là chuyện vui mừng nhất.

"Thời công tử trở về là tốt rồi!"

Giang Oản Oản hỏi: "Thời công tử trở về từ khi nào vậy?"

Thời Tẫn vội xua tay: "Tỷ là tỷ tỷ của A Nguyệt, không cần gọi đệ như vậy, cứ gọi tên đệ là được."

Sau đó, Thời Tẫn nhìn Giang Tư Nguyệt rồi mới nói: "Đệ... Đệ vẫn luôn ở tại huyện Khúc Phong, mở một tiệm tranh, đệ vốn... Vốn không muốn nhận A Nguyệt nhưng... Nhưng huynh ấy đã nhận ra đệ."

Lâm Hiểu Thanh cũng vội vàng lên tiếng: "Thường ngày sư phụ của con đều che mặt, trước đây con chưa từng thấy dung mạo của người, A Nguyệt cữu lợi hại quá, không nhìn thấy mặt mà vẫn nhận ra sư phụ con!"

Giang Oản Oản kinh ngạc trong chốc lát, hóa ra là như vậy.

Vậy thì Thời Tẫn ngụy trang quá tốt, phủ Tể tướng và A Nguyệt đều phái rất nhiều người đi tìm cậu ấy nhưng đều không tìm thấy, ai ngờ, cậu ấy lại ở ngay tại huyện Khúc Phong, ngay trước cửa nhà!

Giang Tư Nguyệt nhìn Thời Tẫn, lạnh lùng nói: "Đúng vậy không? Nếu không phải đệ tình cờ vào tiệm tranh của chàng ấy thì người này có lẽ sẽ trốn tránh đệ cả đời."

Thời Tẫn nhìn cậu ta với vẻ lấy lòng: "A Nguyệt, ta... Ta không cố ý, ta... Ta sợ..."

Giang Tư Nguyệt ôm vai cậu ấy: "Được rồi, trong lòng chàng biết mình có lỗi với ta là được, sau này nên làm thế nào, chàng tự biết."

Thời Tẫn đỏ mặt: "Vâng."

Tần Tĩnh Trì nhìn bọn họ, khẽ ho một tiếng rồi nói: "Chắc là các đệ chưa ăn cơm, ngồi xuống đi, chúng ta đi lấy chút đồ ăn cho các đệ."

Đợi cha nương nó vào phòng, Đô Đô lập tức ngồi phịch xuống bên cạnh Thời Tẫn: "Tiểu cữu nương, cuối cùng con cũng gặp lại người rồi, người đẹp quá! Cùng với tiểu cữu của con quả là trời sinh một đôi!"

Thời Tẫn nhìn thiếu niên trước mặt, thực sự có hơi ngượng ngùng: "Con tên Đô Đô phải không?"

Đô Đô lập tức gật đầu: "Đúng!"

Thời Tẫn tiếp tục nói: "Đô Đô, vậy con có thể đừng gọi ta là tiểu cữu nương được không, con gọi ta là A Tẫn thúc cũng được."

Đô Đô không trực tiếp trả lời, nó nhìn Giang Tư Nguyệt: "Tiểu cữu, cữu không được rồi, tiểu cữu nương không muốn làm nương tử của cữu!"

Giang Tư Nguyệt khẽ ho một tiếng, nghiêm túc nhìn Thời Tẫn: "Thật sự không muốn sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-425.html.]

Thời Tẫn nhìn cậu ta rồi lại cúi đầu nhìn Đô Đô, thở dài: "Muốn."

Đô Đô lập tức nói: "Vậy thì chính là tiểu cữu nương của con! Tiểu cữu nương! Tiểu cữu nương!"

Khóe mắt Thời Tẫn giật giật, nhìn vẻ mặt Giang Tư Nguyệt đều là trách móc.

Cậu ấy là nam nhân, sao có thể gọi là tiểu cữu nương được chứ! Đằng này Giang Tư Nguyệt cũng không quản, còn một vẻ ngoài... Một vẻ ngoài hả hê.

Giang Tư Nguyệt nghe mấy chữ "tiểu cữu nương" này chỉ thấy thuận tai vô cùng, cậu ta mới không sửa lời Đô Đô.

Như vậy mới tốt, ai cũng biết A Tẫn là nương tử của cậu ta!

Tần Kỳ An và Mộ Nam Tinh nhìn nhau, cả hai đều không nhịn được mà cười.

Mộ Nam Tinh nhỏ giọng nói: "Ta phải về rồi."

Tần Kỳ An suy nghĩ một chút, gật đầu, đứng dậy nói: "Tiểu cữu, Thời công tử, Hiểu Thanh, Tử Hành, còn có Tiểu Bảo, ta phải đưa Thái tử điện hạ về cung trước, mọi người cứ chơi trước, ta đi rồi về."

Đô Đô vội xua tay: "Ca ca, huynh mau đi mau đi! Không về cũng được! Dù sao cũng không có ai nhớ huynh, đi làm chính sự của huynh đi!"

Tần Kỳ An nhìn Mộ Nam Tinh, sau đó nhẹ nhàng gõ vào trán nó: "Đệ thật là một tên quỷ đáng ghét, cùng tiểu cữu chiêu đãi mọi người cho tốt, huynh đi trước đây."

Mộ Nam Tinh nhìn mọi người khẽ gật đầu rồi theo cậu ra khỏi cửa.

Thời Tẫn nhìn hai người họ, tuy động tác không lộ ra nhưng ánh mắt lại vô cùng thân thiết, không khỏi nhướng mày, hai người này nhiều năm như vậy rồi, quan hệ vẫn tốt như vậy.

Thái tử điện hạ này vậy mà vẫn chưa thú nương tử, cậu ấy đã hơn hai mươi tuổi rồi, theo lý mà nói thì những chuyện này cũng nên cân nhắc rồi.

"Nghĩ gì vậy?" Giang Tư Nguyệt đưa tay véo cằm Thời Tẫn, hỏi.

Thời Tẫn vội lắc đầu: "Không... Không có gì."

DTV

Nhìn những thiếu niên lớn nhỏ trong phòng đều chăm chú nhìn bọn họ, Thời Tẫn lén véo cánh tay cậu ta, nghiến răng nói nhỏ: "Huynh đừng như vậy, nhiều người lắm."

Giang Tư Nguyệt cảm nhận được cơn đau nhẹ ở cánh tay, hoàn toàn không để trong lòng nhưng... Lời của nương tử vẫn phải nghe.

"Biết rồi." Trong mắt cậu ta mang theo nụ cười cưng chiều khiến mấy thiếu niên đều dời mắt đi.

Chỉ có Đô Đô cười híp mắt nhìn hai người họ tình tứ, cái đầu nhỏ còn gật gật trông rất là hài lòng.

Quả nhiên là cữu cữu của nó!

Đâu có ngốc nghếch như khi Đản Nhi ca của nó theo đuổi Thẩm Lai tỷ.

Quả nhiên! Bọn họ quả thực không phải một nhà không vào một cửa, tiểu cữu của nó quả thực có chút phong thái của nó.

Bên kia, Tần Kỳ An theo Mộ Nam Tinh đi ra khỏi Tần phủ, hai người nhìn xe ngựa đều không nói gì.

Tần Kỳ An nhìn Mộ Nam Tinh: "Đi thôi, lên xe."

Mộ Nam Tinh nhìn cậu, không hiểu sao lại có chút không thoải mái.

"Ừm."

Cậu ấy lạnh nhạt đáp lại một chữ rồi lên xe trước.

Tần Kỳ An theo sát phía sau, lên xe ngựa rồi, cậu nói với người đánh xe bên ngoài: "Đi chậm chậm quanh các phố một vòng trước."

"Vâng!"

Trong lòng Mộ Nam Tinh mềm nhũn, chút không thoải mái vừa rồi hoàn toàn tan biến.

Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước, sắc mặt Tần Kỳ An lập tức thay đổi.

Cậi mỉm cười ôm lấy Mộ Nam Tinh: "Nam Tinh, Tinh nhi, mấy ngày nay tỷ có nhớ ta không?"

Mặc dù cậu gọi có hơi buồn nôn, có hơi ngấy nhưng Mộ Nam Tinh lại cảm thấy trong lòng như có ngàn vạn vị ngọt ngào đang tùy ý sinh sôi, tim đập thình thịch.

Nàng ấy khẽ ho một tiếng: "Chúng ta ở nhà đệ lâu như vậy rồi, còn muốn gì nữa? Hơn nữa, đệ đừng gọi như vậy, thật là buồn nôn."

Tần Kỳ An lắc đầu: "Ta đã mấy ngày không gặp tỷ, hôm nay tỷ chỉ ở nhà ta có hai canh giờ, sao mà đủ được."

Cậu ôm lấy Mộ Nam Tinh, đầu không tự chủ được mà tiến lại gần cổ nàng ấy.

Loading...