Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 424
Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:57:58
Lượt xem: 6
Lâm Hiểu Thanh trực tiếp ngây người, trong mắt cậu bé, sư phụ bây giờ tựa như tiên tử vậy, ngồi cùng A Nguyệt cữu của cậu bé trông thật là xứng đôi!
Cậu bé không nỡ quấy rầy, cậu bé không muốn phá hỏng khung cảnh tươi đẹp này.
Đây là lần đầu tiên sư phụ cậu bé mặc quần áo trắng, sư phụ thật đẹp, đẹp hơn quần áo đen thui kia gấp ngàn lần.
Khi sư phụ cậu bé mặc đồ đen, cả người trông buồn tẻ và vô vị khiến người ta có cảm giác áp lực u ám và cô đơn, nên cậu bé thường không dám nhìn nhiều.
Bây giờ Thời Tẫn mặc đồ trắng, cả người tràn đầy sự tươi sáng và ấm áp.
Nhìn mãi nhìn mãi thì cậu bé lại ngửi thấy mùi thức ăn thơm nồng từ trong bếp tỏa ra.
Lâm Hiểu Thanh ngây ngất ngửi, trong mắt là hai vị tiên nhân đang đọc sách, trong bầu không khí lại là mùi thức ăn mà mình thích, Lâm Hiểu Thanh nghĩ rằng đây chính là cuộc sống của thần tiên!
Cậu bé như bị mê hoặc, chậm rãi bước vào cửa, sau đó nhẹ nhàng đặt cuộn tranh trong tay xuống rồi đi về phía bếp.
Cậu bé sẽ không ở đây làm người phá đám.
Tuy Giang Tư Nguyệt cầm sách trong tay nhưng mắt lại không đặt trên đó, cậu ta si mê nhìn Thời Tẫn trước mặt.
Đúng là như vậy!
A Tẫn của cậu ta phải mặc đồ trắng!
Đây mới là tiểu công tử đáng yêu trong trí nhớ của cậu ta.
Cậu ta khẽ mỉm cười, A Tẫn của cậu ta thật là đẹp!
Có lẽ Thời Tẫn cảm nhận được ánh mắt của cậu ta, cả người mất tự nhiên, vành tai chầm chậm lan tỏa ra một luồng nhiệt làm đôi tai cũng đỏ bừng lên.
Giang Tư Nguyệt thấy cậu ấy nhìn chăm chú như vậy, đương nhiên không thể không phát hiện ra điều này, khóe miệng cậu ta hơi cong, lông mày nhướng lên, sau đó tiến lại gần Thời Tẫn nhẹ nhàng đặt lên tai cậu ấy một nụ hôn dịu dàng.
Thời Tẫn kinh ngạc liếc nhìn cậu ta, trong mắt đầy vẻ hốt hoảng: “Huynh làm gì vậy? Cha nương và Tần thúc Tần thẩm, họ vẫn đang ở trong bếp đấy!”
Nghe giọng điệu ôn hòa của cậu ta, ánh mắt Giang Tư Nguyệt tối sầm lại, càng muốn làm gì đó hơn.
Thời Tẫn vừa nhìn đã biết người này lại nghĩ lung tung rồi, cậu ta vội vàng dịch người tránh xa Giang Tư Nguyệt hơn một chút: "Huynh không được làm bậy!"
Khi nói ra câu này, trong mắt cậu ấy sáng ngời như một con vật nhỏ nhưng lại mang theo vẻ cảnh giác.
Giang Tư Nguyệt khẽ cười, gật đầu: "Không động đến chàng, căng thẳng cái gì?"
Ngay sau đó cậu ta nắm tay để lên môi, khẽ ho một tiếng rồi nói: "A Tẫn, chàng mặc bộ này thật sự rất đẹp, thật ra ta không nhịn được… Muốn nhìn."
Nghe giọng nói trầm khàn của cậu ta, Thời Tẫn luống cuống nuốt nước bọt, nghĩ đến hành vi xấu xa của người này tối hôm qua, cậu ấy không khỏi rùng mình.
"Ta… Ta cũng thấy đẹp, chủ yếu là nương làm cho ta, đương nhiên là đẹp rồi."
Tiếp đó cậu ấy lại nói: "Đã nhiều năm ta không mặc đồ trắng rồi, có hơi không quen."
Sao trước đây cậu ấy lại không thấy, quần áo màu trắng này cũng quá chói mắt.
“Sau này chàng mặc màu trắng đi, ta thích.”
Đôi mắt Thời Tẫn khẽ run: "À, được.”
Giang Tư Nguyệt đạt được mong muốn thì cười cười.
“A Tẫn, mấy ngày nữa chúng ta về kinh thành đi.” Vẻ mặt Giang Tư Nguyệt bắt đầu nghiêm túc.
Thời Tẫn ngẩn người, ngón tay không khỏi chà xát quần áo, cậu ấy giật giật miệng, muốn nói có thể ở thêm vài ngày không, muốn nói mình còn muốn ở cùng họ thêm một thời gian nữa, muốn nói cậu ấy không nỡ đi.
Nhưng mà... Nhưng mà Giang Tư Nguyệt vừa mới bắt đầu đã nói muốn dẫn cậu ấy về kinh thành.
Cậu ấy hít sâu một hơi, rốt cục phun ra một câu: "A Nguyệt, chúng ta... Phải trở về sớm như vậy sao?"
Không thể chờ thêm nữa sao?
Nhưng cậu ấy không dám hỏi.
Tất nhiên Giang Tư Nguyệt biết băn khoăn trong lòng cậu ấy, cậu ta nhéo mặt Thời Tẫn: “Lo lắng cái gì? Tướng công ở đây! Phải trở về gặp ca ca chàng, ta mới là người sợ hãi.”
Thời Tẫn nhìn cậu ta: “A Nguyệt, ca của ta thật sự... Thật sự sẽ đồng ý sao?”
Giang Tư Nguyệt nghiêm túc gật đầu: "Huynh ấy sẽ đồng ý, chàng cứ yên tâm."
Cậu ta nghĩ rằng Thời Quỳnh đã không dám không đồng ý, chẳng lẽ Thời Quỳnh muốn mất đi người đệ đệ duy nhất của mình sao.
Nghĩ đến những năm qua Thời Quỳnh đã tốn bao nhiêu tâm sức để tìm Thời Tẫn, trong lòng cậu ta cũng yên tâm hơn đôi phần, Thời Quỳnh không nỡ.
Với lại, khi cậu ta ở kinh thành, cậu ta đi tế bái ngôi mộ đó lâu như vậy cũng không bị cản trở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-424.html.]
Hơn nữa, có nhiều lần cậu ta đều phát hiện Thời Quỳnh ở gần đó, thời gian và tần suất Thời Quỳnh đi tế bái không hề ít hơn cậu ta.
Thời Tẫn nghe lời an ủi của cậu ta nhưng trong lòng vẫn hơi căng thẳng.
Nghĩ đến thái độ lạnh lùng của ca ca mình trước khi đi, trong lòng cậu ấy không khỏi run rẩy.
Nhưng mà… Cậu ấy quay đầu nhìn Giang Tư Nguyệt, may mà có người này đi cùng mình.
Bọn họ không thể trốn tránh mãi được, đúng không? Dù thế nào đi nữa, vẫn phải về nói rõ ràng.
Huống chi, ngôi mộ đó... Cũng không phải của cậu ấy, dù sao cũng phải cho người ta biết.
Năm ngày sau.
"Hiểu Thanh, ta cũng không biết khi nào mới trở về, con cứ trông coi Họa Trai trước."
Lâm Hiểu Thanh vội vàng gật đầu: "Con biết rồi, sư phụ."
Giang Tư Nguyệt liếc nhìn Lâm Hiểu Thanh, vội vàng nói với Thời Tẫn: "Hay là đóng cửa Họa Trai trước đi? Để phụ mẫu thỉnh thoảng đến xem là được, chẳng phải đám Hiểu Thanh cũng sắp tới kinh thành sao?"
Lâm Hiểu Thanh suýt quên mất chuyện này.
Cậu bé mỉm cười gãi đầu: "May mà A Nguyệt cữu nhắc nhở con, con và Lâm Tử Hành, còn có Tiểu Bảo nữa, đã hẹn nhau đi kinh thành chơi, tiện thể tụ tập với nhóm người Đoàn Đoàn ca."
Thời Tẫn gật đầu tỏ ý đã hiểu: "Được, vậy thì đóng cửa Họa Trai đi."
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, họ mang theo đồ ăn và quần áo mà mấy vị trưởng bối chuẩn bị, một nhóm người lên đường đến kinh thành.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ vài ngày sau, họ đã đến kinh thành.
Vì hầu hết mọi người ở kinh thành đều quen biết Thời Tẫn, mà khi đó Thời Quỳnh mang quan tài của cậu ấy về, cả thành đều biết nên Thời Tẫn cũng không dám xuất hiện trước mặt mọi người như vậy, cậu ấy đành đội mũ che mặt.
Hai người dẫn theo Lâm Hiểu Thanh và những người khác trực tiếp đến Tần phủ.
Khi đến Tần phủ, trời đã về chiều.
DTV
Gõ cửa, không lâu sau, họ đã nghe thấy tiếng bước chân bịch bịch.
"Ai đấy? Đến ngay đây!"
Đô Đô mặt đầy nghi ngờ mở then cửa, trong lòng có hơi kỳ lạ, đêm hôm khuya khoắt thế này, ai đến vậy?
Sau đó, vừa mở then cửa đã nhìn thấy mấy vị ca ca ở huyện Khúc Phong, còn có tiểu cữu của nó!
"Tiểu cữu! Hiểu Thanh ca! Tử Hành ca! Còn có Tiểu Bảo ca!" Đôi mắt tiểu thiếu niên sáng rực, vừa kích động vừa phấn khích.
Sau đó, nó lại nhìn kỹ, sao lại còn có một người nữa? Sao người này lại đội mũ che mặt?
"Tiểu cữu, vị này là?"
Đã đến Tần phủ nên Thời Tẫn không cần phải ngụy trang nữa, cậu ấy vội tháo mũ che mặt xuống.
Đô Đô nhìn thấy dung mạo của cậu ấy thì hoàn toàn ngây người, nó ngây ra một lúc lâu rồi mới kích động hét lên: "Tiểu... Tiểu cữu nương! Tiểu cữu nương sống lại rồi!"
Sau một hồi hét của nó, Tần Tĩnh Trì, Giang Oản Oản, Tần Kỳ An và Mộ Nam Tinh trong nhà đều nghe thấy.
Mọi người nghi ngờ đi ra cửa lớn.
"Đô Đô, đệ la hét cái gì vậy?"
Tần Kỳ An lên tiếng trước.
Đô Đô chạy ba bước đến trước mặt cậu: "Ca ca! Huynh nhìn này!"
Nó chỉ vào Thời Tẫn ở cửa: "Là tiểu cữu nương! Cữu nương sống lại rồi!"
Tần Kỳ An nhìn Thời Tẫn mà cả người đều ngây ra, thật sự là cậu ấy sao?
Ngay cả Mộ Nam Tinh cũng kinh ngạc trợn tròn mắt.
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau, trên mặt đều là vẻ không thể tin nổi.
Còn Thời Tẫn nghe Đô Đô gọi cậu ấy là tiểu cữu nương thì vô cùng xấu hổ, từ cổ đến mặt rồi đến tai đều đỏ bừng, lông mi không ngừng run rẩy, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Giang Tư Nguyệt nhìn cậu ấy xấu hổ đến mức cả người muốn bốc khói, vội nói: "Đô Đô, đừng có gọi bậy."
"Thời công tử!"
Tần Kỳ An do dự lên tiếng.
Thời Tẫn nhìn cậu mỉm cười nói: "Tần Kỳ An, chúng ta đã lâu không gặp."
Nghe thấy giọng nói của cậu ấy truyền đến, Tần Kỳ An lại nhìn thấy tiểu cữu của mình tươi cười, trong mắt đều là vẻ vui mừng, tảng đá lớn trong lòng cậu đột nhiên rơi xuống.