Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 422
Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:57:54
Lượt xem: 4
Lại nhìn, người mặc áo đen phía sau cũng tươi cười dịu dàng.
Chỉ là… Ý cười dịu dàng? Sư phụ cậu bé không đội mũ che?
Nhìn kỹ lại!
Lâm Hiểu Thanh hít một ngụm khí lạnh. Khoan đã! Đây không phải là người trong tranh của tiểu cữu cậu bé sao?
Đây… Đây là người c.h.ế.t mà sống lại hay sao?
“Aaa… A Nguyệt cữu! Đây… Đây là?”
Khuôn mặt cậu bé lộ vẻ kinh ngạc, miệng lắp bắp không nói nên lời.
Thời Tẫn liếc nhìn Giang Tư Nguyệt rồi nhìn tiểu đồ đệ của mình, bất đắc dĩ thở dài: "Hiểu Thanh, con làm gì mà kinh ngạc thế, chẳng lẽ không nhận ra giọng nói của sư phụ sao?"
Lúc này Lâm Hiểu Thanh trợn tròn mắt.
Sư phụ?
Sư phụ có ý gì?
Tại sao sư phụ của cậu bé lại trông như thế này?
Tại sao lại giống hệt người trong tranh của A Nguyệt cữu vậy?
Trong lòng cậu bé có ngàn vạn câu hỏi nhưng hoàn toàn tiêu tán sau khi Giang Tư Nguyệt ôm Thời Tẫn hôn một cái.
“Hiểu Thanh, đây chính là người trong lòng cữu, nhưng đúng lúc chàng ấy là sư phụ con.”
Lâm Hiểu Thanh trừng mắt nhìn Giang Tư Nguyệt rồi lại nhìn Thời Tẫn.
Cậu bé kích động bước đến cạnh Thời Tẫn, tỉ mỉ đánh giá cậu ấy, ngón tay và dáng người đều đúng là sư phụ cậu bé.
“Hiểu Thanh.”
Đúng!
Giọng nói cũng là của sư phụ của cậu bé!
“Sư phụ! Sư phụ! Người người người!”
Cậu bé chỉ vào Thời Tẫn, vẻ mặt không thể tin!
Thời Tẫn bất đắc dĩ bịt tai: “Hiểu Thanh, con gọi hồn cho sư phụ à?”
"Nhưng sao lại là… Sư phụ… Là người trong bức tranh chứ? Chăng phải… Chẳng phải người trong bức họa đã mất rồi sao?”
“Con đang nguyền rủa ta!”
Giang Tư Nguyệt vội nói: “Chuyện này nói rất dài dòng, Hiểu Thanh, con đừng hỏi, chúng ta mau trở về đi.”
Lâm Hiểu Thanh lập tức gật đầu: “A! Vâng… Được!”
Trên đường, Lâm Hiểu Thanh đánh xe ở phía trước, thỉnh thoảng cậu bé ngoái đầu nhìn lại.
Lúc thì nhìn mặt Thời Tẫn, lúc lại nhìn chăn đệm cậu ấy đang ngồi.
Hóa ra chăn đệm là do A Nguyệt cữu của cậu bé chuẩn bị cho sư phụ cậu bé.
Trong lòng cậu bé suy nghĩ lung tung, thỉnh thoảng lại ngẩn người, rất nhanh, xe ngựa đã đến thôn Tần gia.
Khi họ bước vào nhà thì Tần mẫu và Lý Tam Nương đang bận rộn trong bếp, còn Tần phụ và Giang Hiền Vũ thì ngồi bên bàn đánh cờ.
Nghe thấy tiếng mở cửa, họ không ngẩng đầu lên cũng biết là Giang Tư Nguyệt đã trở về.
“A Nguyệt, tối qua con đi đâu vậy? Sao tối nay mới về! Nương của con sắp…”
Khi Giang Hiền Vũ ngẩng đầu nhìn Giang Tư Nguyệt thì nhìn thấy người quen mà lạ bên cạnh cậu ta, tiếng nhắc tới lập tức dừng lại.
Thời Tẫn quá quen thuộc đối với họ, bởi vì họ đã xem qua bức họa của cậu ấy cả ngàn lần nhưng thật sự mà nói, Thời Tẫn lại là một người xa lạ chưa từng gặp mặt.
Tần phụ ngẩng đầu nhìn qua, trực tiếp hít một hơi thật sâu: “Á…”
Giang Tư Nguyệt liếc nhìn họ, sau đó nắm tay Thời Tẫn bước đến trước mặt hai người, trong lòng có luồng nhiệt huyết cuồn cuộn, cuối cùng cậu ta cũng có thể giới thiệu A Tẫn với họ rồi.
“Cha, Tần thúc, đây là… Đây là A Tẫn, chàng ấy… Đã trở lại.”
Miệng Giang Hiền Vũ giật giật, trực tiếp cao giọng gọi: "Lão bà! Bà sui gia! Hai người mau ra đây! Nhi tức phụ nhà chúng ta… Chúng ta đã trở lại rồi!”
Thời Tẫn nghe ba chữ " nhi tức phụ" thì mặt của cậu ấy lập tức đỏ bừng, trơ mắt nhìn Giang Tư Nguyệt.
Giang Tư Nguyệt nhéo tay cậu ấy: “Chàng xấu hổ cái gì, vốn là tức phụ mà.”
Nhưng Lý Tam Nương và Tần mẫu trong bếp đều ngơ ngác, nhi tức phụ gì chứ?
Lý Tam Nương có hơi không xác định nghĩ, vừa rồi là giọng của lão đầu tử nhà bà ấy đúng không? Nhi tức phụ đó là nương tử của A Nguyệt, A Nguyệt có nương tử gì chứ?
Lão đầu tử c.h.ế.t tiệt này, chỉ biết nói bậy!
Lỡ như chọc A Nguyệt đau lòng thì phải thế nào đây!
Thật sự là thiếu đòn mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-422.html.]
Tần mẫu lại tưởng nhóm người Lý Tuyết Trân tới.
Kết quả chờ hai người họ bước ra phòng bếp, nhìn thấy Giang Tư Nguyệt và thiếu niên cạnh cậu ta thì hoàn toàn trợn tròn mắt.
Lý Tam Nương sững sờ quay đầu nhìn thoáng qua Tần mẫu: “Bà… Bà sui gia, sao ta… Ta thấy người bên cạnh A Nguyệt giống như... Như nương tử của nó vậy? Ta… Ta không nhìn lầm đúng không?”
Vẻ mặt Tần mẫu càng mơ hồ, bà cũng không trả lời được!
Giang Tư Nguyệt nhìn họ rồi nói tiếp: “Nương, thẩm, A Tẫn đã trở về, chàng ấy... Không chết.”
Câu nói này đập vào trái tim của mấy lão nhân, mọi người đều muốn khóc.
Mặc dù họ chưa bao giờ gặp Thời Tẫn nhưng họ đã nghe Giang Tư Nguyệt kể về cậu ấy nhiều lần.
Với họ, Thời Tẫn được coi là một nhi tử khác trong nhà họ, nhìn dáng vẻ của Thời Tẫn khiến lòng mọi người đều có cảm giác như nhi lang ở nơi xa cuối cùng đã trở về nhà.
Giang Tư Nguyệt nhìn Thời Tẫn: "Chàng mau chào cha nương và Tần thúc Tần thẩm đi."
Thời Tẫn nhìn cậu ta rồi nhìn mấy lão nhân, miệng cậu ấy cử động cuối cùng nói: "Cha… Cha nương, Tần thúc Tần thẩm, chào mọi người."
Nhìn vẻ ngại ngùng của cậu ấy khiến Giang Tư Nguyệt cười nhẹ, trong lòng cậu ta vừa mềm mại vừa ngọt ngào.
Mấy lão nhân nhanh chóng đáp lại.
"Ừ!"
"Hài tử ngoan! Cuối cùng cháu đã trở về!"
"Nhìn này! Tại sao lại gầy như vậy? Trong bức tranh của A Nguyệt trông cháu mập hơn nhiều!"
"Đúng vậy! Nhìn cánh tay mảnh mai này!"
Lý Tam Nương trực tiếp kéo tay cậu ấy: "Đến đây, nhanh ngồi xuống đây, nương và Tần thẩm của con đã nấu cơm rồi, đã có thể ăn! A Tẫn, con đợi một chút!"
DTV
Tần mẫu vội nói: "Ôi chao, bà sui gia, chúng ta nhanh đi bê bữa cơm lên bàn! Có lẽ canh củ cải của ta đã chín!"
"Đúng vậy! Chúng ta nhanh đi, đừng để A Tẫn đói bụng!"
Tần phụ và Giang Hiền Vũ nhanh chóng thu dọn bàn cờ tướng trên bàn, sau đó cũng đi vào nhà bếp.
Thời Tẫn nhìn mấy lão nhân trong bếp khiến cậu ấy lập tức rơi nước mắt.
Lâm Hiểu Thanh nhìn thấy thì cậu bé cũng vội vàng bước vào nhà bếp.
Giang Tư Nguyệt vươn tay lau nước mắt cho cậu ấy: "A Tẫn của ta làm từ nước sao? Sao cứ khóc mãi vậy?"
Thời Tẫn trừng mắt, ngẩng đầu nhìn cậu ta: "A Nguyệt, cha nương của huynh… Họ quá tốt, ta chỉ là người lạ, với lại quan hệ của chúng ta… Chúng ta như vậy, họ nên ghét ta mới đúng chứ."
Thời Tẫn nghẹn ngào, đáng thương.
Giang Tư Nguyệt mỉm cười dịu dàng: “Sao có thể! Họ cũng là cha nương của ta, họ rất thích chàng, A Tẫn bảo bối của ta phải tự tin vào bản thân chứ."
Thời Tẫn lại càng khóc dữ hơn.
Cũng là cha nương của ta? Thật sự có thể như vậy sao?
Nhưng… Nhưng ngay cả thân ca của cậu ấy cũng không đồng ý với họ, ngay cả thân ca ca của cậu ấy cũng đang ép buộc cậu ấy thì liệu người khác có thực sự đồng ý không?
Hơn nữa đó còn là cha nương của Giang Tư Nguyệt.
"Được rồi, hãy lau khô nước mắt đi, khi cha nương ra ngoài mà thấy mắt chàng đỏ rực, họ sẽ nghĩ là ta đã bắt nạt chàng đó."
Thời Tẫn vội phản bác: "A Nguyệt, huynh sẽ không bao giờ bắt nạt ta!”
Nhưng bất chợt cậu ấy nhớ tới gì đó khiến đôi tai của cậu ấy đỏ ửng: "Hầu hết thời gian huynh sẽ không bắt nạt ta!"
Giang Tư Nguyệt khẽ cười thành tiếng: "Được rồi, đừng khóc nữa, lát nữa phải cười nhiều hơn, biết không?"
Thời Tẫn lau nước mắt, gật đầu: "Được."
Đợi tất cả đồ ăn được dọn lên bàn, Lý Tam Nương nhanh chóng múc một tô cơm cho Thời Tẫn: "A Tẫn à, mau ăn đi, con thử xem có ăn được không? Nếu con thích! Sau này nương sẽ nấu cho con ăn mỗi ngày! Nấu theo nhiều cách khác nhau!"
Thời Tẫn nhận bát cơm, cậu ấy cười thật tươi rồi gật đầu: "Vâng! Đa tạ… Nương."
Tần mẫu trực tiếp gắp cho cậu ấy một đũa gà xào lớn: "A Tẫn, đây là thẩm xào, A Nguyệt ăn rồi nói rất thơm, cháu nếm thử xem."
"Vâng, đa tạ thẩm."
Thời Tẫn nhìn những lão nhân đang cười tươi, ánh mắt dịu dàng lại hiền hòa khiến lòng cậu ấy đầy sự ấm áp.
Giang Tư Nguyệt quay đầu liếc nhìn cậu ấy: "Tay nghề của nương và thẩm rất giỏi đấy!"
Thời Tẫn gắp một miếng thịt gà xào vào miệng.
Thịt gà vừa thơm vừa mềm, Thời Tẫn ăn rồi ăn, trực tiếp mắt nhắm lại hưởng thụ.
Giang Tư Nguyệt liếc nhìn đã biết cậu ấy rất thích món này.
Cậu ta lại múc một muỗng lớn tôm viên sốt tỏi cho Thời Tẫn: "Món này cũng ngon."
"Ừ ừ!"
Cả nhà ngươi một đũa, ta một đũa mà tranh nhau gắp cho Thời Tẫn, nhìn cậu ấy ăn ngon lành khiến trên mặt mọi người đều đầy vui vẻ.