Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 421
Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:57:52
Lượt xem: 4
Ánh mắt hân hoan của Thời Tẫn vụt tắt: “Được rồi.”
Giang Tư Nguyệt bất lực vỗ nhẹ sau lưng cậu ấy: “Ăn nhiều đồ dầu mỡ không tốt cho chàng, ngoan nào.”
Thời Tẫn lập tức đỏ bừng mặt, cậu ấy thấy không sao cả: "Cũng không đau lắm."
Nghĩ ngợi một hồi, cậu ấy trực tiếp nói ra.
Ánh mắt Giang Tư Nguyệt tối sầm lại, véo nhẹ chỗ duy nhất có chút thịt trên người cậu ấy rồi nói: “Vậy ta khiến chàng đau hơn nhé?”
Thời Tẫn ngây người nhìn cậu ta, thân thể cậu ấy run lên, bàn tay sau lưng cậu ấy nóng rực, nóng đến mức cổ cậu ấy cũng nóng ran.
Cậu ấy giả vờ suy nghĩ hồi lâu rồi lại nhìn Giang Tư Nguyệt, chớp đôi mắt trong veo: “Được… Được chứ.”
Giọng nói còn mang theo sự run rẩy và mềm mại.
Giang Tư Nguyệt nghiến răng, cố gắng kìm nén sự thôi thúc về thể xác và tinh thần.
Ánh mắt cậu ta đỏ ngầu như lửa, cúi đầu mạnh mẽ mút một cái vào cổ cậu ấy: “Chàng… Sao chàng lại… Sao lại ngoan thế này… Đợi chàng khỏe hơn.”
Thời Tẫn nghe giọng nói trầm khàn của Giang Tư Nguyệt khiến lòng cậu ấy vừa tê vừa ngứa, còn mang theo chút ngọt ngào.
“A Nguyệt, vậy huynh hôn ta thêm lần nữa được không?”
Trước đây, ngày nào cậu ấy cũng mơ tưởng đến cảnh tượng như bây giờ, nụ hôn là thứ Thời Tẫn mơ ước ngàn lần mới được ban tặng.
Nghe vậy, Giang Tư Nguyệt trực tiếp cúi xuống ngậm lấy đôi môi hơi sưng đỏ của cậu ấy.
Thời Tẫn rất phối hợp, cậu ấy ngoan ngoãn vô cùng, bảo há miệng thì há miệng, bảo đưa lưỡi thì đưa lưỡi.
Khi bị hôn đến mức khóe mắt đỏ bừng, nước mắt chảy ròng ròng cũng không chịu tay áo của Giang Tư Nguyệt.
Hôn xong, Giang Tư Nguyệt nhìn đôi mắt đẫm nước đầy mơ màng, khẽ thở dài: “Chàng ngoan ngoãn nghỉ ngơi, ta đi tìm xe ngựa, lát nữa ta đưa chàng về nhà.”
Thời Tẫn nghe vậy thì vội kéo tay cậu ta: “Cha nương của huynh… Họ…”
Giang Tư Nguyệt vỗ nhẹ tay cậu ấy an ủi: “Đừng sợ, họ cũng rất muốn gặp chàng, họ đã xem bức họa của chàng vô số lần rồi, lần nào cũng khen chàng hết lời, thích chàng lắm.”
Thời Tẫn có hơi không tin nhưng… Nhưng họ là cha nương của A Nguyệt mà A Nguyệt rất rất thích họ.
Cậu ấy gật đầu: “Được.”
Giang Tư Nguyệt đắp chăn cho cậu ấy rồi ra khỏi phòng ngủ.
Muốn ra ngoài, còn phải đi qua một khoảng tiểu viện lộ thiên ở giữa, rồi đi ra từ cổng chính của phòng vẽ.
Mà cậu ta vừa bước vào phòng vẽ đã nghe thấy tiếng Lâm Hiểu Thanh đập cửa "đùng đùng" ở bên ngoài: “Sư phụ! Sư phụ! Mau mở cửa cho con! Sư phụ!”
Giang Tư Nguyệt xoa thái dương, tiểu tử này!
“Sư phụ! Sư…”
Lâm Hiểu Thanh nhìn thấy Giang Tư Nguyệt mở cửa khiến cậu bé lập tức ngây người tại chỗ.
“A Nguyệt cữu! Sao cữu lại ở đây?” Cậu bé thốt lên kinh ngạc.
Giang Tư Nguyệt nhìn cậu bé mà bất lực: “Hiểu Thanh, con biết chỗ nào có xe ngựa cho thuê không?”
Lâm Hiểu Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: “A Nguyệt cữu, nếu cữu muốn dùng xe ngựa thì dùng xe nhà con đi! Dù sao nhà con cũng gần!”
Giang Tư Nguyệt mỉm cười: "Được, ngày mai cữu sẽ trả lại cho con.”
Nghĩ ngợi một chút rồi cậu ta vội nói thêm: "Hiểu Thanh, con đợi chút, tối nay con lại đến nhà ăn cơm nhé, cữu cho các con gặp một người, đến lúc đó con cũng có thể đưa xe ngựa về."
Lâm Hiểu Thanh l.i.ế.m môi, mắt sáng lên: “Vâng ạ!”
Đồ ăn ở nhà A Nguyệt cữu của cậu bé thật sự quá thơm! Dù sao cậu bé cũng mặt dày, đương nhiên là đồng ý một trăm phần trăm!
"Đi đi."
Đợi Lâm Hiểu Thanh đưa xe ngựa đến thì Giang Tư Nguyệt trực tiếp tìm một chiếc chăn trong tủ quần áo của Thời Tẫn trải lên.
Lâm Hiểu Thanh đứng bên cạnh nhìn mà ngây người: “Tiểu cữu, cữu… Cữu định ngủ trên xe sao? Sao còn trải chăn thế?”
Giang Tư Nguyệt liếc nhìn cậu bé: "Chuyện của người lớn, tiểu hài ít hỏi, đương nhiên là có tác dụng."
Lâm Hiểu Thanh bất lực ngậm miệng: "Được rồi."
"Nhưng mà, A Nguyệt cữu, cữu vẫn chưa nói cho con biết, tại sao cữu lại ở nhà sư phụ con?"
Giang Tư Nguyệt trải chăn xong liền nhảy xuống xe ngựa mới chậm rãi nói: "Một lát nữa con sẽ biết."
Lâm Hiểu Thanh nghi ngờ đi theo cậu ta vào phòng vẽ.
Cậu bé nhìn quanh rồi hỏi tiếp: "Thế sư phụ con đâu?"
"Đang ngủ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-421.html.]
"Cái gì?"
Không trách Lâm Hiểu Thanh kinh ngạc, thực sự là vì sư phụ cậu bé tuyệt đối sẽ không ngủ vào giờ này, giờ đã quá trưa rồi!
Giang Tư Nguyệt cau mày: "Nhỏ tiếng thôi, cẩn thận làm ồn đến chàng ấy."
Lâm Hiểu Thanh càng không hiểu, sao A Nguyệt cữu của cậu bé lại có vẻ rất quen thuộc với sư phụ của cậu bé thế? Chẳng phải họ mới chính thức gặp mặt hôm qua sao?
Hơn nữa hôm qua thái độ của A Nguyệt cữu của cậu bé còn hơi lạnh nhạt, sao hôm nay lại thân thiết như vậy?
Lại có chuyện gì xảy ra mà cậu bé không biết sao?
"Sư phụ con đang ngủ trưa sao? Sao lại có thói quen này, trước đây không có."
Giang Tư Nguyệt nói: "Chàng ấy còn chưa dậy, ngủ trưa cái gì."
"Á!"
Lâm Hiểu Thanh càng kinh ngạc hơn.
Giang Tư Nguyệt bất lực lại trừng cậu bé: "Im lặng."
"Vâng!" Cậu bé vội che miệng.
Hôm nay sư phụ cậu bé bị làm sao vậy? Bị bệnh sao?
Cậu bé nhỏ giọng hỏi: "A Nguyệt cữu, thế sư phụ con bị bệnh sao? Trước đây sư phụ đều dậy rất sớm, mỗi lần con đến cửa tiệm thì sư phụ đều mở cửa ngồi đợi con rồi."
"Có một chút nhưng không nghiêm trọng, con không cần lo." Giang Tư Nguyệt nói xong lập tức vào hậu viện.
Chỉ để lại Lâm Hiểu Thanh ngây người trong phòng vẽ.
Sao có thể vào hậu viện của sư phụ cậu bé được! Sư phụ cậu bé sẽ tức giận!
Lâm Hiểu Thanh không yên lòng thu dọn bức họa, thỉnh thoảng còn ngoái đầu nhìn về phía sau.
Mà sư phụ mà cậu bé lo lắng đang ôm tay A Nguyệt ngủ ngon lành.
Giang Tư Nguyệt nằm nghiêng bên cạnh Thời Tẫn, cậu ta đang chống đầu nhìn cậu ấy, thỉnh thoảng còn hôn cậu ấy vài cái.
Thời Tẫn ngủ rất say nhưng khóe miệng vẫn còn vương nụ cười.
Giang Tư Nguyệt nhìn một lúc lâu rồi cầm lấy một quyển sách trên bàn cạnh giường chậm rãi đọc.
Đến khi cậu ta đọc được một nửa quyển sách thì cuối cùng Thời Tẫn cũng dụi mắt, vươn vai mở to mắt.
Giang Tư Nguyệt khép sách lại, hôn cậu ấy một cái: “Tỉnh rồi sao? Chàng có đói bụng không?”
Thời Tẫn nheo mắt nhìn cậu ta rồi lại nhắm mắt, dụi vào người Giang Tư Nguyệt lắc đầu lẩm bẩm: “Không đói, nhưng vẫn rất mệt, mệt lắm, hôm qua huynh làm quá lâu.”
Giang Tư Nguyệt nghe giọng nói mềm mại của cậu ấy khiến lòng cậu ta cũng mềm mại theo, cậu ta đứng dậy: “Không thể ngủ nữa, hiện tại đã sắp trời tối, chúng ta rời giường sửa soạn một chút, ta dẫn chàng về ăn cơm, sau đó lại ngủ được không?”
Thời Tẫn rầm rì gật đầu: “Vậy cũng được.”
Chờ hai người họ chỉnh sửa chỉnh tề, Thời Tẫn lại đội mũ lên.
Giang Tư Nguyệt nhíu mày cầm lấy mũ che trong tay cậu ấy: “Còn đội cái này làm gì? Nghe lời, về sau không được đội nữa!”
Tiếp theo, cậu ta lại nhìn áo đen trên người Thời Tẫn: “Còn quần áo cũng vậy, sao tất cả đều là màu đen? Không có màu trắng sao?”
Thời Tẫn khựng lại: “Không có, sau khi ta đi cũng không còn mặc màu trắng nữa.”
Giang Tư Nguyệt nhìn đôi mắt cụp xuống của Thời Tẫn, vội vàng nói: “Không sao, trở về ta nhờ bà bà làm cho chàng vài bộ! Tay nghề của bà bà chàng rất tốt! Chắc chắn chàng sẽ thích!”
Thời Tẫn đỏ mặt: “Sao có thể để lão nhân may quần áo cho ta chứ! Nếu huynh… Thích ta mặc màu trắng, ta tự mình mua là được.”
“Chàng không có quyền phản bác, về sau cũng không có!”
Người này thật sự quá không ngoan, lặng lẽ rời đi không nói, thế mà suốt năm năm cũng chưa từng trở về thăm họ một lần, Giang Tư Nguyệt nghĩ rằng mình phải nên lập chút uy nghiêm để tránh cho người này lại như cũ.
Thời Tẫn tự biết mình đuối lý: “Vậy… Vậy cũng được.”
Giang Tư Nguyệt nắm tay cậu ấy: “Đi thôi, dẫn nương tử xinh đẹp đáng yêu này của nhà ta về nhà gặp công bà!”
Tai Thời Tẫn đỏ bừng vì xấu hổ: “Huynh đừng nói bừa.”
“Hahaha! Ta đâu có nói bừa, những gì ta nói không thể nào thật hơn!”
Hai người cười cười nói nói, bước qua viện đi về phía phòng tranh.
Lâm Hiểu Thanh ngây ngốc nghe tiếng cười của Thời Tẫn, đây là giọng nói của sư phụ cậu bé sao?
DTV
Sao sư phụ cậu bé lại cười vui vẻ như vậy?
Sau đó cửa sau của phòng tranh đi thông hậu viện đã được đẩy ra.
Lâm Hiểu Thanh vừa nhìn thì thấy Giang Tư Nguyệt tươi cười thoải mái.