Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 420

Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:57:50
Lượt xem: 2

Cậu ta thở dài, tháo loan đao bước vào phòng ngủ của Thời Tẫn.

“Thời Tẫn, đệ thật sự muốn ở bên Giang Tư Nguyệt kia sao?

“Đúng!” Thanh âm Thời Tẫn như đinh đóng cột.

Thời Quỳnh gật đầu, sau đó ném loan đao lên bàn, ánh mắt cậu ta lãnh đạm: “Được, vậy đệ cứ bước qua t.h.i t.h.ể của huynh đi.”

Mắt Thời Tẫn bùng phát sự hoảng loạn và kinh ngạc chưa từng có, cảnh tượng cha nương c.h.ế.t trước mắt cậu ấy vẫn còn rõ mồn một.

Cậu ấy run rẩy, hốc mắt tức thì tràn đầy hơi nước, môi cậu ấy run rẩy, giọng khàn khàn nói: “Ca, huynh… Huynh biết rõ, biết rõ… Huynh thật sự muốn ép đệ như vậy sao?”

Ánh mắt lạnh lùng thản nhiên của Thời Quỳnh rơi lên người cậu ấy: “Sao có thể nói huynh ép đệ được? Đến nước này không phải đệ ép sao? Huynh cũng không muốn làm như vậy, nhưng… Đây là đệ ép huynh đấy, A Tẫn.”

Thời Tẫn ôm đầu đau khổ nhìn cậu ta, ngay tức khắc, cậu ấy nhớ tới cha nương của cậu ấy cũng c.h.ế.t dưới loan đao, họ ngã trong vũng m.á.u c.h.ế.t không nhắm mắt.

Sau một hồi lâu, cậu ấy chỉ cảm thấy nước mắt mình sắp cạn kiệt, mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thời Quỳnh: “Thời Quỳnh, huynh thật sự rất bỉ ổi, huynh mới thật sự là tiểu nhân, thật sự khiến cho người ta chán ghét!”

Thời Quỳnh lòng như tro tàn: “Thẩm Lai biểu muội là một cô nương tốt, huynh và cha nương của muội ấy đã trao đổi thư, chúng ta đều thấy hai người rất xứng đôi nên định để hai người đính hôn.”

Câu nói như búa bổ của cậu ta như mũi tên sắc nhọn, nhanh chóng và mạnh mẽ đ.â.m vào tim Thời Tẫn khiến cậu ấy chỉ thấy tim mình tê liệt trong nỗi đau vô tận.

Thời Tẫn cười khổ một tiếng: “Những gì huynh làm thật tuyệt! Nhưng…” Cậu ấy nhìn chằm chằm Thời Quỳnh: “Nhưng tuyệt đối không thể, nếu huynh thật sự muốn làm như vậy, cùng lắm là người của nhà họ Thời đều c.h.ế.t đi, chuyện hoàn toàn tuyệt tự cũng không có gì không tốt.”

Lời nói của cậu ấy tràn đầy sự lạnh lùng và tuyệt vọng, giọng điệu lạnh lẽo thấu xương.

Thời Quỳnh khựng lại rồi nhẹ giọng nói: “Chuyện này có thể nói sau đi, nhưng chờ sau khi đệ dưỡng thương thật tốt thì đệ lập tức đến tổ gia ở một khoảng thời gian đi, không nên nhớ bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì.”

Thời Quỳnh vừa dứt lời thì cậu ta lại cao giọng nói: “Người đâu! Lại bôi thuốc và băng bó cho Nhị thiếu gia!”

Thời Tẫn nhìn vết thương m.á.u me đầm đìa trên người mình, không hề cảm thấy đau, chỉ thấy cơ thể lạnh lẽo vô tận nhưng đôi mắt lại nóng rực, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên mi, từng giọt rơi xuống thấm vào gối.

DTV

Thời Tẫn ôm Giang Tư Nguyệt, từng câu từng chữ kể lại chuyện đêm hôm đó, giọng điệu đã không còn đau đớn và tuyệt vọng như trước.

Thậm chí giọng nói còn mang theo chút hờn dỗi mà chính cậu ấy cũng không nhận ra.

Tuy nhiên, Giang Tư Nguyệt nghe những điều này chỉ thấy vô cùng chói tai.

“A Nguyệt, bây giờ ta cũng không dám… Không dám về, chúng ta cứ lặng lẽ như vậy, cứ ở huyện Khúc Phong được không?”

Thời Tẫn ngẩng đầu nhìn cậu ta, trong mắt đều là khát vọng và mong đợi.

Thời Tẫn nghĩ rằng cậu ấy thực sự không thể chấp nhận việc ca của cậu ấy làm tổn thương bản thân trước mặt cậu ấy.

Cậu ấy vốn tưởng thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, năm năm trôi qua trong nháy mắt, cho dù cậu ấy có sống cả đời như vậy cũng chẳng sao. Thỉnh thoảng cậu ấy có thể mơ thấy A Nguyệt của mình, thỉnh thoảng có thể vẽ cậu ta, nếu thực sự quá nhớ cậu ta thì sẽ lén nhìn cậu ta.

Cậu ấy thực sự thấy như vậy là tốt lắm rồi.

Nhưng giờ đây, A Nguyệt của cậu ấy đã tìm thấy cậu ấy, trong khoảnh khắc này, cậu ấy lập tức buông bỏ hết phòng bị, mọi sự ngụy trang và cứng rắn đều sụp đổ trong khoảnh khắc này.

Nếm được vị ngọt ngào như vậy, làm sao có thể chống lại được những tháng năm dài đằng đẵng và nỗi nhớ nhung vô tận trong tương lai?

Không thể!

Cậu ấy không muốn!

Hãy để họ lặng lẽ sống trong chốn đào nguyên yên bình như thế này, cứ sống như vậy cả đời như lời Giang Tư Nguyệt đã nói năm năm trước.

Cậu ấy quá yêu người trước mắt, khi không gặp cậu ta còn có thể cố gắng kiềm chế bản thân nhưng khi gặp cậu ta thì giống như băng giá gặp phải lửa nóng, chỉ có thể giao hòa, muốn quay trở lại thế giới của riêng mình là điều không thể.

Giang Tư Nguyệt hôn lên trán cậu ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-420.html.]

Nhớ lại nam nhân khiêng quan tài sau khi trở về từ thành bên thì tóc mai bỗng chốc bạc trắng, Giang Tư Nguyệt rất muốn cho Thời Quỳnh nếm chút khổ sở, để Thời Quỳnh nếm trải nỗi đau mất đi người thân cuối cùng.

Nhưng... Cậu ta cúi đầu nhìn người trong lòng, đó là ca của cậu ấy, là người thân duy nhất của cậu ấy, sao cậu ta có thể nhẫn tâm được?

“A Tẫn.”

“Hửm?”

“Ta dẫn chàng về nhà? Có được không?”

Giang Tư Nguyệt hôn lên khóe mắt cậu ấy: “Chàng có rất nhiều nhà, nhà của công công bà bà, nhà của hai chúng ta, cũng có… Nhà ở phủ Tể tướng.”

Đồng tử Thời Tẫn co lại, cậu ấy lắc đầu: "Phủ Tể tướng không còn là nhà của ta nữa."

“Bảo bối à, ca của chàng, huynh ấy… Huynh ấy đã không phản đối nữa, huynh ấy hẳn cũng rất nhớ chàng, chàng có nhớ huynh ấy không?”

Đôi mắt Thời Tẫn mơ màng trong chốc lát.

Trước đây, ca của cậu ấy tan học về thì sẽ lén mang kẹo hồ lô cho cậu ấy khi cậu ấy mới chỉ vài tuổi, về đến nhà thì thích ôm cậu ấy hôn.

Mình phạm lỗi thì ca cũng sẽ giúp mình chịu oan.

Cho đến khi… Cha nương họ qua đời, dường như mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Ca của cậu ấy không thích cười nữa, lời nói bắt đầu trở nên cứng nhắc, đối với cậu ấy cũng nghiêm khắc hơn.

Thậm chí còn làm ra chuyện lấy tính mạng ra uy hiếp.

Cậu ấy cọ trong lòng Giang Tư Nguyệt: “Ta sợ… Huynh ấy sẽ chia rẽ chúng ta, huynh ấy đã thay đổi, chắc chắn huynh ấy sẽ tiếp tục làm những chuyện như vậy.”

Giang Tư Nguyệt vuốt đầu cậu ấy, do dự một lúc mới mở miệng: “Thật ra thì tất cả chúng ta… Chúng ta đều tưởng rằng chàng… Chàng đã không còn, cho nên huynh ấy thật sự… Rất đau lòng, A Tẫn, chàng ngoan nào, trở về đi gặp huynh ấy đi.”

Giang Tư Nguyệt quá hiểu nỗi đau khổ khi không gặp được Thời Tẫn, Thời Quỳnh là ca của cậu ấy thì nỗi đau khổ sẽ không ít hơn cậu ta một chút nào.

Thân thể của Thời Tẫn cứng đờ, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu ta với vẻ nghi ngờ: “Tại sao lại cho rằng… Cho rằng ta…”

Giang Tư Nguyệt nói: “Ta nhận được tin, nói rằng ở một thôn nhỏ của thành bên có một thiếu niên bạch y, lúc đầu ta chỉ mang tâm trạng đi xem, cũng không thực sự ôm quá nhiều hy vọng.”

Cậu ta dừng lại một chút: “Đến đó, lão bá trong thôn nói hắn ta rất thích ta, tính cách cũng rất giống chàng, tiểu hài trong thôn đều thích hắn ta. Ta lập tức cho rằng đó thực sự là chàng, hơn nữa lúc đó chàng đã mất tích gần hai tháng rồi, cũng không có cách nào biết được dung mạo, cho nên… Cho nên…”

Thời Tẫn vội ôm chặt thắt lưng cậu ta: “A Nguyệt, ta… Ta vẫn khỏe, ta vẫn sống! Hơn nữa hiện tại ta… Ta không mặc bạch y.”

Giang Tư Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, ta biết.”

“Sau đó, ca của chàng đã mang bộ hài cốt kia về, an táng thật tốt.”

Thời Tẫn nói: “Chắc chắn thiếu niên kia cũng là một người thiện lương nhưng số khổ, hắn ta… Coi như là làm một việc thiện.”

Giang Tư Nguyệt cười nói: “Ừm, ta còn cho hắn ta mang theo rất nhiều đồ ăn đấy, ta còn cho rằng tế bái chàng, hóa ra đều cho hắn ta ăn, cũng không biết hắn ta có thích ăn ngon giống như chàng hay không?”

Thời Tẫn cười nói: “Nếu huynh cố ý mang đến cho ta, vậy nhất định đều là mỹ vị, chắc chắn hắn ta cũng rất thích.”

Nghĩ tới đây, cậu ấy lại nói: “Nhưng mà đã rất rất lâu rồi ta không ăn đồ ăn do huynh làm, ta thật sự nhớ những món ăn đó! Thật sự rất nhớ những món đó!”

Giang Tư Nguyệt chợt nhớ đến chiếc bánh thịt mang đến đêm qua, cậu ta mỉm cười bất lực: “Tối qua ta còn mang cho chàng chiếc bánh thịt ta tự làm nhưng… Nhưng thấy chàng say rượu đáng yêu quá, ta quên mất.”

Thời Tẫn nghe vậy thì vội ngồi dậy: “Vậy ta muốn… Ai nha!”

Kết quả là lại ngã vào lòng Giang Tư Nguyệt.

Cậu ấy xoa phần eo bụng đau nhức, một chỗ nào đó không rõ tên cũng đau dữ dội.

Nhưng cậu ấy không thấy đau, ngược lại còn thấy vui vô cùng, bèn nói tiếp: “Người ta đau quá, ta muốn ăn bánh thịt, huynh làm lại cho ta nhé?”

Giang Tư Nguyệt nhìn cậu ấy đầy ẩn ý: “Bánh thịt toàn thịt, chúng ta ăn chút gì thanh đạm trước, uống chút cháo đi, đợi chàng khỏe rồi ta sẽ làm cho chàng.”

Loading...