Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 419
Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:57:48
Lượt xem: 1
Giang Tư Nguyệt khựng lại, duỗi tay vuốt ve đầu cậu ấy, sau đó xoa nhẹ lưng cậu ấy.
Cậu ta nhẹ giọng nói: “A Tẫn, chàng có chịu được không? Ta đã mua thuốc mỡ về rồi, chàng dùng bữa xong, ta thoa cho chàng, có được không?”
Thời Tẫn ôm chặt eo Giang Tư Nguyệt hơn, không nói gì mà chỉ lắc đầu liên tục.
Giang Tư Nguyệt tiếp tục xoa lưng Thời Tẫn rồi cậu ta lại nói tiếp: “A Tẫn, chàng dùng bữa đi, dùng bữa xong… Chúng ta nói chuyện.”
Nghe đến đây, cả người Thời Tẫn cứng đờ.
“Ừ, được.”
Ăn xong bát mì, Thời Tẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn Giang Tư Nguyệt.
Giang Tư Nguyệt liếc nhìn cậu ấy rồi cầm bát đũa ra ngoài.
Tới khi cậu ta vào lại thì trực tiếp bế Thời Tẫn lên giường.
Giang Tư Nguyệt lấy thuốc mỡ ra, chăm chú nhìn cậu ấy: “Tự mình cởi hay ta cởi?”
Khuôn mặt Thời Tẫn đỏ bừng, cậu ấy đưa tay định giật lấy thuốc mỡ trong tay Giang Tư Nguyệt: “Tự… Tự ta làm.”
Giang Tư Nguyệt giơ cánh tay lên cao hơn một chút, cậu ta khẽ lắc đầu: “Sao? Lại không nghe lời?”
Thời Tẫn đành chịu thua, ngoan ngoãn nằm trong lòng Giang Tư Nguyệt, mặc cho cậu ta giúp mình bôi thuốc.
Ngửi thấy mùi hương thanh mát trên người Giang Tư Nguyệt khiến Thời Tẫn bỗng chốc như trở về ngày đó cách đây năm năm.
Ngày hôm đó… A Nguyệt cũng dịu dàng giúp cậu ấy bôi thuốc như thế này, chỉ là, đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
Nghĩ đến đây, cậu ấy cũng không quá ngượng ngùng.
Giang Tư Nguyệt bôi thuốc xong cho Thời Tẫn thì nhẹ nhàng hôn lên má cậu ấy.
“A Tẫn, chàng… Ta thật sự rất muốn… Rất muốn đánh chàng một trận.”
Thời Tẫn mở to mắt, thân thể cậu ấy đột nhiên cứng đờ, chỉ nghe Giang Tư Nguyệt nói tiếp: “Tại sao chàng… Tại sao lại rời đi lâu như vậy? Chàng có biết… Có biết ta sống như thế nào không? Tại sao không trở về? Hả?”
Giang Tư Nguyệt nói rồi lại nói, từ chất vấn biến thành than thở, trong lòng đầy những thắc mắc.
Hiện tại cậu ta đã đè nén được cảm giác vui mừng mãnh liệt, tìm lại được thứ đã mất, cảm giác này cậu ta đã kìm nén suốt bao nhiêu năm.
Trước kia, cậu ta cứ nghĩ người này… Thực sự không còn nữa nên cậu ta cũng không nỡ phàn nàn gì trước ngôi mộ đó, sợ người này sẽ tức giận, đến cả trong mơ cũng không muốn nghĩ.
Bây giờ, người này đang được cậu ta ôm trong lòng, còn sống sờ sờ nên cậu ta thực sự không nhịn được muốn trừng phạt Thời Tẫn.
Thời Tẫn lật người đối mặt với Giang Tư Nguyệt rồi duỗi tay ôm lấy eo cậu ta: “A Nguyệt… Ta không đi được, ta… Ta không có cách nào hết.”
“Năm đó…”
Đến giờ Thời Tẫn vẫn không dám nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó.
Năm năm trước, hôm đó, ban đầu hai người đã hẹn Giang Tư Nguyệt hôm sau đến đón cậu ấy nhưng hôm đó về nhà, Thời Quỳnh lại ngồi trong phòng cậu ấy.
Thời Quỳnh nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của cậu ấy rồi phát hiện ra vết đỏ trên cổ Thời Tẫn.
“Thời Tẫn! Đệ đang làm gì vậy?”
Thời Tẫn thấy vẻ mặt tức giận của Thời Quỳnh khiến lòng cậu ấy “lộp bộp” một tiếng.
Nhưng nghĩ ca của mình không biết chuyện của họ nên Thời Tẫn cũng trả lời thành thật: “Đệ đi ăn với… Với Giang Tư Nguyệt.”
Thời Quỳnh nhìn thấy vết tích chói mắt trên cổ cậu ấy thì ánh mắt cậu ta tối sầm lại: “Thời Tẫn, đệ và Giang Tư Nguyệt đó, các ngươi… Các ngươi đã làm gì?”
Cậu ta đột ngột đứng dậy túm lấy cổ áo Thời Tẫn, ánh mắt như bùng lên một ngọn lửa: “Đây là cái gì? Hả?”
Thời Tẫn hoảng hốt kéo lại cổ áo của mình: “Ca! Huynh đang làm gì vậy? Đây là chuyện của đệ!”
Thời Quỳnh nhìn vẻ hoảng hốt của cậu ấy, hoàn toàn không thể tin được.
“Thời Tẫn! Rốt cuộc đệ có biết mình đang làm gì không? Giang Tư Nguyệt kia là nam!”
Thời Tẫn nhìn Thời Quỳnh hồi lâu thì thở dài, cậu ấy đã bị phát hiện rồi, vậy thì cứ nói thẳng, dù sao sớm muộn gì cũng phải nói.
“Ca, nếu huynh đã phát hiện, vậy đệ cũng không dối gạt huynh, đệ… Đệ và Giang Tư Nguyệt đều thật lòng với nhau, bọn đệ… Bọn đệ ở bên nhau, bọn đệ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-419.html.]
“Chát!”
Cậu ấy còn chưa nói hết câu thì một cái tát đã giáng vào mặt.
Thời Tẫn ôm lấy khuôn mặt nóng rát, không thể tin được nhìn Thời Quỳnh: “Ca.”
Thời Quỳnh thở hổn hển, cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng: “Thời Tẫn, đệ đang nói gì vậy! Tốt nhất đệ nên suy nghĩ kỹ rồi hãy nói! Ăn có thể ăn lung tung, nói thì không thể nói bậy bạ!”
Thời Tẫn ngẩn người, một lúc lâu sau, cậu ấy mới nghiêm túc mở lời: “Những lời đệ nói đều là sự thật, cũng không nói dối, đệ và Giang Tư Nguyệt chính là quan hệ như vậy, ca, đệ hy vọng… Hy vọng huynh có thể đồng ý.”
Thời Quỳnh nói: “Không thể nào! Thời Tẫn, các ngươi nhanh chóng cắt đứt! Các ngươi chính là đoạn tụ! Cha nương mà biết, cũng sẽ c.h.ế.t không nhắm mắt!”
Đôi môi Thời Tẫn run rẩy: “Ca, không… Không được, bọn đệ không thể xa cách nhau!”
Nghĩ một lúc, cậu ấy trực tiếp quỳ xuống nắm lấy vạt áo Thời Quỳnh: “Ca, huynh đồng ý đi! Đệ cầu xin huynh! Từ trước tới giờ đệ chưa bao giờ cầu xin huynh cái gì, đây là tâm nguyện duy nhất của đệ, van cầu huynh.”
Thời Quỳnh lạnh lùng nhìn cậu ấy: “Thời Tẫn, đệ muốn cha nương ở trên trời không được yên nghỉ sao? Nếu hai người họ biết, chắc chắn cũng sẽ không đồng ý! Đệ hãy sớm từ bỏ ý định đó đi! Ngày mai phải nói rõ ràng với tên tiểu tử kia!"
“Không được.” Thời Tẫn lắc đầu, lớn tiếng phản bác, giọng điệu đầy kiên định.
“Không được sao? Nếu đệ không bằng lòng xa cách với người nọ, vậy huynh lập tức đánh đệ tới khi đệ đồng ý!” Thời Quỳnh rất tức giận, nói thẳng: “Người đâu!”
Đợi gia đinh và thị vệ vào nhà, Thời Quỳnh lại hỏi: "Đệ chia xa hay không?"
Thời Tẫn lắc đầu: “Không chia!”
Thời Quỳnh nhắm mắt lại: “Thi hành gia pháp! Đánh hai mươi roi!”
Cậu ta nói xong liền phất tay áo ngồi xuống.
Nhìn thấy quần áo trắng của Thời Tẫn dần nhuốm đầy máu, Thời Quỳnh giơ tay lên động ngón tay, gia đinh lập tức dừng lại.
Cậu ta đi đến trước mặt Thời Tẫn, ngồi xổm xuống: “A Tẫn, chỉ cần đệ đồng ý thì họ sẽ không đánh nữa, đau đớn về thể xác cũng không dễ chịu gì.”
DTV
Thời Tẫn lạnh lùng nhìn Thời Quỳnh rồi ngoảnh mặt đi, cậu ấy khàn giọng thốt ra một câu: “Đệ đã nói rồi, không thể!”
Thời Quỳnh cau mày, thấy cậu ấy ngoan cố thì lòng chùng xuống: “Đánh tiếp cho ta!"
Một lúc sau, gia đinh run rẩy dừng tay: “Đại nhân. Nhị thiếu gia… Nhị thiếu gia, ngài ấy ngất rồi, không thể đánh nữa!”
Ngón tay Thời Quỳnh run lên: “Đưa đệ ấy vào phòng nghỉ ngơi.”
Thời Quỳnh cầm thuốc mỡ đến phòng Thời Tẫn, cẩn thận bôi thuốc cho cậu ấy rồi nhìn người đã ngất đi mà ngẩn người.
“A Tẫn, đại ca cũng vì muốn tốt cho đệ, cũng vì tốt cho đệ, con đường này thật sự không dễ đi.”
Nửa đêm, Thời Tẫn mơ màng tỉnh lại, nhớ tới vẻ tức giận của Thời Quỳnh, cậu ấy suy nghĩ một lúc rồi khó khăn ngồi dậy.
Cậu ấy phải đi tìm A Nguyệt, nếu ca của cậu ấy mà tìm được A Nguyệt rồi đe dọa cậu ta thì phải làm sao?
Không được!
Cậu ấy phải đi!
Cậu ấy mặc quần áo, sau đó nhẹ nhàng bước ra ngoài, kết quả là loạng choạng chưa đi được bao xa thì bị gia đinh chặn lại.
“Nhị thiếu gia, đại nhân đã nói, sẽ không để ngài ra ngoài, ngài ngừng nghĩ về ý đó đi!”
Thời Tẫn siết chặt hai nắm đấm: “Các ngươi cũng gọi ta là nhị thiếu gia, ta không phải chủ tử sao? Các ngươi còn dám cản ta?”
“Cái này… Nhị thiếu gia, chúng tiểu nhân cũng không còn cách nào, đại nhân đã phân phó, ngài đừng làm khó chúng tiểu nhân, ngài về phòng đi! Huống chi, ngài bị thương nặng như vậy, cũng không thể tùy ý đi đi lại lại được!”
Thời Tẫn liều mạng tiếp tục đi về trước: “Dám cản ta! Hôm nay ta phải ra ngoài, cút ngay!”
“Kéo nhị thiếu gia về phòng cho ta!”
Giọng nói lạnh như băng của Thời Quỳnh vang lên từ phía sau.
Thời Tẫn nhìn cậu ta với hốc mắt đỏ hoe: “Ca, đệ chỉ cầu xin huynh chuyện này thôi, đệ chỉ muốn ở bên cạnh huynh ấy, tại sao lại không thể?"
Đôi mắt Thời Quỳnh khẽ chớp, nhìn dáng vẻ quật cường hoàn toàn không chịu buông bỏ của Thời Tẫn, cậu ta mím chặt môi.
Qua một lúc lâu, cậu ta nói tiếp: “Đưa đệ ấy về!”
Thời Tẫn giãy giụa khiến vết thương trên người lại bắt đầu rỉ ra m.á.u tươi.
Thời Quỳnh đứng ở phía sau nhìn, chỉ cảm thấy nhức mắt vô cùng, cậu ta do dự giãy giụa hồi lâu rồi nhìn về phía thanh loan đao nhỏ đeo bên hông mình.