Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 417
Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:57:44
Lượt xem: 4
Cánh tay run run, cậu ta gắng sức khống chế không để giọng nói của mình quá run.
“Hiểu Thanh, con… Con nói cho ta biết, sư phụ con… Sư phụ con tên là gì? Tướng mạo của hắn như thế nào? Có phải hắn rất thích mặc y phục màu trắng không?”
Yết hầu cậu ta lên xuống, rồi khó khăn hỏi một câu: “Hắn… Ở đâu?”
Lâm Hiểu Thanh ngơ ngác nhìn cậu ta, nhìn đôi mắt đỏ bừng khiến người ta phải lo lắng, trong lòng cậu bé lập tức trở nên hoảng hốt, rồi vội vàng nói: “A Nguyệt cữu cữu, con… Sư phụ con chỉ mặc y phục màu đen, lúc nào sư phụ cũng đeo mũ che mặt nên con… Con chưa từng nhìn thấy dung mạo của người, con… Con cũng không biết tên người.”
Nghe thấy vậy, bàn tay của Giang Tư Nguyệt như mất hết sức lực, A Tẫn từng nói chàng ấy ghét màu đen nhất.
Đúng vậy, cậu ta đang hy vọng xa vời về điều gì chứ?
Rõ ràng biết cậu ấy đã… đi rồi, nhưng vẫn không nhìn được mà ôm những ảo tưởng không thực tế.
Cậu ta thở dài, A Tẫn… Ta nhớ chàng lắm.
Ngày mai, ta sẽ về kinh thành thăm chàng.
Xin lỗi, chàng tha thứ cho ta nhé, ta không cố ý coi người khác thành chàng đâu, ta chỉ là… Chỉ là có mấy suy nghĩ điên rồ mà thôi.
“A Nguyệt cữu cữu…”
Lâm Hiểu Thanh nhìn dáng vẻ này của cậu ta, cậu bé hoàn toàn không biết nên làm gì.
“Có phải cữu muốn gặp sư phụ không? Cữu đừng gấp, sư phụ con sẽ mau về thôi, vừa rồi sư phụ vẫn còn ở đây mà.”
Giang Tư Nguyệt lắc đầu: “Không cần đâu, đám người ngoài cửa chắc đã tản đi rồi. Hiểu Thanh, ta về trước đây.”
Lâm Hiểu Thanh khựng lại: “A Nguyệt cữu cữu, nếu không cữu chờ một lúc đi ạ, chắc chắn còn có người chờ cữu ở ngoài cửa.”
Cậu bé nghĩ mãi mà A Nguyệt cữu cữu mới tới đây một lần, sư phụ thích cữu ấy như vậy, cậu bé phải để hai người họ gặp nhau một lần mới được.
Bước chân của Giang Tư Nguyệt dừng lại: “Vậy con ra ngoài xem giúp ta đi, nếu…”
Cậu ta còn chưa nói xong thì cửa của hoạ trai đã bị người nào đó đẩy ra.
Giang Tư Nguyệt nheo mắt, cậu ta giơ tay chặn ánh nắng lại, ánh mặt trời quá chói chang khiến cậu ta chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng đen đừng ở ngoài cửa.
Cho dù mặc y phục màu đen nhưng lại ấm áp một cách khó hiểu, bóng người gầy gò tắm trong ánh sáng lúc sáng lúc tối, Giang Tư Nguyệt cố gắng muốn nhìn rõ nhưng tất cả đều vô ích.
Nhìn người đứng đối diện mình ở trong hoạ trai, mọi sự mong chờ và phấn khích của Thời Tẫn đều biến mất vào ngay lúc nào, cho dù cách một lớp rèm của mũ nhưng cậu ấy vẫn có thể nhìn thấy cậu ta.
Quá chân thật và rõ ràng, suy cho cùng nó chân thực hơn giấc mơ của cậu ấy gấp trăm ngàn lần!
Cậu ấy nhìn thấy mặt của cậu ta, rất rõ ràng!
Trái tim cậu ấy như ngừng đập, cảm giác tê dại khiến bước chân của cậu ấy hơi loạng choạng.
Quá lâu! Đã cách rất lâu kể từ lần cuối được nhìn thấy cậu ta.
Cậu ấy không dám cử động mà chỉ đứng ở cửa một hồi lâu, sau khi sự vui sướng và phấn khích trong lòng nhạt dần, cậu ấy lại cảm thấy rất xấu hổ.
Cậu ấy nên làm gì đây? Cậu ấy đang che mặt, chắc hẳn A Nguyệt sẽ không nhận ra nhỉ?
“Sư phụ! Cuối cùng người cũng về rồi! Người đi đâu vậy? Con dẫn Tư Nguyệt công tử về mà người lại không ở đây.”
Thời Tẫn vừa định lên tiếng thì bỗng dừng lại, giọng nói của mình…
Cậu ấy ho nhẹ một tiếng, cố gắng gằn giọng đáp lại: “Ta vừa đi ra ngoài một chút.”
Nói xong, cậu ấy mới đóng cửa lại.
Đến khi cậu ấy đóng cửa vào, Giang Tư Nguyệt mới nhìn rõ cậu ấy.
Dáng người gầy gò, gầy hơn A Tẫn của cậu ta rất nhiều, chiều cao thì không giống nhau, nhưng mà gương mặt này… Giọng nói cũng… Khác.
Thời Tần ỷ vào có chiếc màn mũ che trước mặt mà nhìn chằm chằm cậu ta với ánh mắt si mê không chút kiêng kỵ gì.
Qua tấm màn đen, Giang Tư Nguyệt lại khó có thể nhìn rõ tướng mạo của cậu ấy.
Cậu ta cố gắng nhìn rõ người trước mặt mà hoàn toàn không nhận ra nhìn người khác như vậy vào lần đầu tiên gặp nhau là rất vô lễ.
Lâm Hiểu Thanh nhìn Giang Tư Nguyệt, rồi lại nhìn Thời Tẫn, cậu bé gãi đầu, cách cái màn mũ thì có thể nhìn rõ được gì sao?
Hai người họ đứng đối diện nhau như thể đều đang nhìn đối phương, nhưng bây giờ chiếc mũ có màn che đen kia quả thực rất chướng mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-417.html.]
“A Nguyệt cữu cữu, sư phụ, hai người… Có muốn ngồi xuống không ạ?”
Thời Tẫn nghe thấy cậu bé nói thì vội vàng cúi đầu: “Hiếm khi Tư Nguyệt công tử tới đây. Hiểu Thanh, con đi pha một ấm trà đi.”
“Vâng, sư phụ.” Lâm Hiểu Thanh khó hiểu nhìn thoáng qua Thời Tẫn, hôm nay sao giọng nói của sư phụ trầm vậy? Chẳng lẽ bị cảm sao?
Giang Tư Nguyệt mở to mắt nhìn, lúc này cậu ấy mới dời tầm mắt, giọng nói này quả thực không giống A Tẫn.
“Tư Nguyệt công tử, mời huynh ngồi.”
Thời Tẫn nói.
Giang Tư Nguyệt gật đầu, nói đa tạ rồi ngồi xuống.
Ánh mắt cậu ta không tự chủ được rơi xuống bức tranh phía sau Thời Tẫn, nhìn một lúc lâu cậu ta mới hỏi: “Ngươi… Bức tranh phía sau ngươi, là tự tay ngươi vẽ sao? Câu thơ đó cũng vậy sao?”
Nghe đến đó, Thời Tẫn cuống quít nắm lấy chân mình, ngón tay cậu ấy hơi co lại, miệng giật giật: “Ta…”
Nhận ra giọng mình run dữ dội, cậu ta dừng lại một chút, cố gắng bình tĩnh lại rồi mới nói tiếp: “Ta chỉ… Chỉ tùy tiện vẽ thôi, thơ cũng vậy… Vì nó tình cờ phù hợp với ý cảnh của bức tranh.”
Giang Tư Nguyệt nhìn cậu ấy nắm chặt hai chân, ngón trỏ còn gõ nhẹ vào chân khiến cậu ta nheo mắt lại.
Giọng nói vẫn run rẩy như vậy…
Giang Tư Nguyệt bình tĩnh gõ vào bàn: "Ngươi vẽ đẹp lắm, cảnh ngươi vẽ giống hệt cảnh ta từng trải qua.”
Cậu ta lại nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay trắng trẻo trên chiếc áo gấm đen, chậm rãi nói: “Có thể ngươi không biết, ta từng có một người yêu, ta cũng từng đi dạo trên phố vào một đêm đầy sao như vậy với chàng ấy, chàng ấy cũng từng đọc những câu thơ tương tự.”
Nghe đến đây, Thời Tẫn chợt nắm chặt vạt áo đen trên chân mình khiến nó lập tức nhăn nhúm lại.
Cậu ấy mím chặt môi, nghiến chặt răng, một lúc sau lại buông ra.
“Có lẽ là… Trùng hợp.”
Lúc này, Lâm Hiểu Thanh bưng nước trà đi vào.
Thời Tẫn hoảng hốt bưng ly trà lên: “Tư Nguyệt công tử uống chút trà đi!”
Khi Giang Tư Nguyệt thấy cậu ấy rót nước trà thì ngón trỏ và ngón giữa khép lại, ánh mắt tối sầm, nắm chặt tay, lồng n.g.ự.c run rẩy dữ dội.
Khi nhận chén trà từ Thời Tẫn, cậu ta nhìn chằm chằm vào cánh tay trắng nõn của cậu ấy mà nghiến răng thốt ra hai chữ "đa tạ".
Thời Tẫn đưa trà cho cậu ta rồi vội vàng rót một tách cho mình, đưa vào mũ trùm đầu, kéo tấm mạng dày trên mặt xuống mới uống mấy ngụm.
Uống xong lại nhanh chóng che kín lại.
Ngón tay Giang Tư Nguyệt khẽ gõ lên vách tách: “Ngươi và nương tử của ta thật giống nhau.”
“Choảng!”
Chiếc tách trong tay Thời Tẫn vốn đã không vững, giờ lại vỡ tan tành!
Cậu ấy run run hàng mi, chớp mắt thật nhanh, giấu đi sự hoảng loạn trong mắt: “Tư Nguyệt công tử nói đùa, sao ta có thể so sánh với... Phu nhân của huynh được, bọn ta chỉ là phàm phu tục tử mà thôi.”
Giang Tư Nguyệt nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Sao ta thấy ngươi có vẻ hoảng hốt thế? Chỉ là dáng người có chút giống thôi, có lẽ… Chỉ vì ta nhớ chàng ấy quá nên mới có chút nhập tâm, ngươi đừng trách.”
Đồng tử Thời Tẫn mở to, hốc mắt đỏ hoe, A Nguyệt…
Thấy ngón tay cậu ấy lại vô thức gõ nhẹ vào chân, Giang Tư Nguyệt chớp mắt, nhẹ nhàng đặt tách trà trong tay xuống.
Cậu ta ngồi xổm xuống, dọn dẹp những mảnh vỡ của tách trà trên sàn.
“A…”
Thời Tẫn cũng run rẩy theo, cậu ấy cuống quít ngồi xổm xuống: “Huynh… Huynh không sao chứ? Để ta! Để ta là được!”
Thời Tẫn không cầm lòng được mà vội giữ chặt ngón tay Giang Tư Nguyệt.
DTV
Giang Tư Nguyệt ngửi thấy mùi hương quen thuộc mà xa lạ, trong lòng như có tảng đá ngàn cân đột nhiên rơi xuống.
Cậu ta không biểu lộ cảm xúc gì, xoay cổ rồi rút tay lại: “Xin lỗi, nương tử của ta không thích ta thân thiết với người khác, ngươi nắm tay ta như vậy, chàng ấy sẽ tức giận.”
Thời Tẫn cúi đầu nhìn đôi tay trống rỗng của mình, ngẩn người một lúc lâu mới cố gắng chớp đi những giọt nước mắt không kìm được, nói: “Là… Là ta đường đột, xin… Xin lỗi.”
Giang Tư Nguyệt không nói nhiều, cậu ta đứng dậy ném mảnh vỡ tách trà trong tay rồi nói: “Hôm nay đã làm phiền nhiều, bên ngoài chắc là không còn ai, ta xin cáo từ trước.”