Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 416

Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:57:42
Lượt xem: 4

Nam tử hắc y lắc đầu: “Không biết.”

Lâm Hiểu Thanh đã quen với tính cách kiệm lời ít nói của cậu ấy, cũng không nghĩ tới chuyện cậu ấy thật sự biết và sẽ nói với mình điều gì đó.

Cậu bé bước vài bước ra ngoài rồi tóm lấy một thiếu niên đang chạy đi, cậu bé hỏi: “Tiểu ca, có chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại có nhiều người cùng chạy về một hướng thế?”

Thiếu niên nhìn cậu bé rồi nhanh chóng nói: “Trời, ngươi không biết à? Giang Tư Nguyệt về rồi đó! Hắn xuất hiện ở cửa thành! Tất cả mọi người đều chạy tới gặp hắn đó!”

Lâm Hiểu Thanh cười gật đầu: “Thì ra là vậy.”

Nhìn bóng lưng chạy đi của thiếu niên, Lâm Hiểu Thanh mỉm cười đi vào họa trai, cậu bé tiếp tục sắp xếp các bức tranh.

Trong lúc sắp xếp, cậu bé đột nhiên nhìn bóng đen ở ngoài cửa: “Sư phụ, chắc hẳn người vẫn chưa biết đúng không? Tư Nguyệt công tử về rồi, tất cả mọi người đang tranh giành muốn gặp cữu ấy đó ạ.”

Nam tử hắc y nghe thấy vậy, chiếc chén sứ trong tay lập tức rơi xuống sàn gỗ rồi phát ra tiếng vang.

Dưới chiếc mũ to lớn, màn che của chiếc mũ đen che đi bàn tay đang run rẩy của cậu ấy, đến đôi môi đỏ mọng của cậu ấy cũng phát run.

Cậu ấy mím môi, bàn tay bỗng nắm lấy chiếc ghế ở bên cạnh, cố gắng nhẫn nhịn sự kích động ở trong lòng.

Có lẽ là vì màu đen không dễ nhận ra nên Lâm Hiểu Thanh chỉ nghe thấy tiếng chén sứ vỡ tan chứ không hoàn toàn phát hiện ra cậu ấy có gì bất thường.

Cậu bé vội vàng dọn dẹp đống chén sứ mà chỉ cảm thấy có lẽ sư phụ của mình không cẩn thận mà thôi: “Sư phụ, không phải người lại thích Tư Nguyệt công tử sao? Người… Có muốn đi xem không?”

“Hiểu Thanh, con trông… trông cửa hàng nhé.”

Giọng nói của nam nhân khẽ run, cậu ấy cố gắng đứng thẳng hết mức có thể rồi nhanh chân đi ra ngoài.

Cậu ấy chạy nhanh, càng ngày càng nhanh, đã lâu không chạy nhanh như vậy, chẳng mấy chốc, hơi thở của cậu ấy đã trở nên dồn dập, trái tim đập thình thịch, nhưng cậu ấy lại không quan tâm.

Cậu ấy há miệng, mũi trở nên chua xót, A Nguyệt… A Nguyệt…

Rốt cuộc cậu ấy cũng có thể gặp lại cậu ta rồi.

Cuối cùng khi chạy tới chỗ đám đông đầu đường, cậu ấy gắng sức lau mồ hôi trong lòng bàn tay, khẽ vuốt trái tim của mình, cậu ấy quá căng thẳng, cũng quá phấn khích!

Nhưng lại có quá nhiều người, cậu ấy không thể tới quá gần được, vì vậy chỉ có thể nhìn nam nhân cao gầy qua đám đông.

Hàng mi cậu ấy run lên, ánh mắt vừa si mê vừa vui sướng nhìn xuyên qua đám đông, cậu đứng trong đám người, bàn tay cầm mũ không nhúc nhích.

Giờ khắc này, cậu ấy cảm thấy thời gian năm năm này rất ngắn, mà cũng rất dài…

Ngắn đến mức đã qua nhiều năm, cậu ấy ngơ ngác trải qua năm năm, nhưng lại dài tới mức dường như cậu ấy sắp quên mất gương mặt sáng sủa của Giang Tư Nguyệt, mùi thơm nhẹ nhàng sảng khoái trên người cậu ta, tất cả mọi thứ… Về cậu ta.

Cậu ấy rất sợ, vì vậy chỉ có thể liên tục vẽ chân dung của cậu ta, cố gắng khắc ghi hình ảnh của cậu ta vào đầu mình.

Đã rất lâu, cậu ấy không được gặp cậu ta.

Nhìn một lúc, đôi mắt cậu ấy lập tức đỏ hoe, sao cậu ta… lại gầy đi nhiều vậy?

Cậu ấy cố gắng chớp đôi mắt đã ngập nước của mình, nhìn xung quanh, cậu ấy muốn tìm một chỗ để cách cậu ta gần hơn chút nữa, cậu ấy muốn… Cố gắng nhìn thật kỹ gương mặt của cậu ta, đôi lông mày đó, ánh mắt dịu dần, cái mũi thẳng tắp của cậu ta… Cậu ấy muốn nhìn rõ tất cả.

Nhưng cậu ấy lại không thể nhấc chân chân lên, cậu ấy rất muốn thời gian sẽ dừng lại vào giờ khắc này, dừng lại để cậu ấy mãi mãi có thể nhìn rõ Giang Tư Nguyệt.

Nhìn Giang Tư Nguyệt ngồi trên ngựa với dáng vẻ bực bội, cậu ấy lại nhìn đám người điên cuồng ở xung quanh mà nhíu mày, chắc chắn A Nguyệt không thích tình trạng này.

Sao lại chặn đường cậu ta như vậy chứ?

Vậy chính là không thích, nếu thật sự thích thì sẽ không để cho cậu ta phải khó xử như vậy.

Cậu ấy muốn tiến lên trước giúp cậu ta, nhưng bước chân bỗng dừng lại, không được!

Cậu ấy suy nghĩ, sau một hồi do dự, cậu ấy cần tìm người giúp cậu ta, nhưng lại sợ một khi mình trở về, cậu ta sẽ đi mất, vậy mình sẽ không thể gặp lại cậu ta nữa.

Nhưng khi thấy dáng vẻ nhíu mày của cậu ta, Thời Tẫn thật sự rất đau lòng, vì vậy vẫn quay người trở về hoạ trai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-416.html.]

“Hiểu Thanh, A… Tư Nguyệt tiên sinh bị nhiều người chặn ở trên đường Hoa Ninh, con mau đi giúp huynh ấy đi, dắt ngựa cho huynh ấy, giúp huynh ấy đi ra.”

“Cái gì? A Nguyệt cữu cữu bị chặn đường ạ? Con… Con đi ngay đây!”

Nhìn bóng lưng chạy đi của Lâm Hiểu Thanh, cậu ấy không nhìn được mà ngẩn người: “A Nguyệt… Cữu cữu?”

Tiểu đồ đệ này của cậu ấy quen A Nguyệt sao?

Sau đó, cậu ấy nhanh chóng đi theo, nhưng cậu ấy chỉ dám nhìn từ xa, nhìn Lâm Hiểu Thanh dắt ngựa của Giang Tư Nguyệt, dẫn cậu ta thoát ra khỏi vòng vây của đám đông, sau đó dẫn tới hoạ trai.

Thấy mọi người đi theo sát cậu ta, đi đúng theo hướng đến họa trai, Lâm Hiểu Thanh tức đến mức đóng chặt cửa vào.

“A Nguyệt cữu cữu, bọn họ phiền thật đấy! Lúc trước cữu ở kinh thành có phải ngày nào cũng như thế này không?

Giang Tư Nguyệt lắc đầu, cuối cùng cũng không bị bao vây nữa, cậu ta thở phào nhẹ nhõm.

“Hiểu Thanh, sao con biết ta ở đó vậy? Nhưng hôm nay may mà có con đó.”

Lâm Hiểu Thanh mỉm cười: “A Nguyệt cữu cữu, là sự phụ nói cho con biết cữu đang ở đó, người bảo con đi cứu cữu, nếu không con cũng không biết cữu bị chặn đường như thế đâu.”

Giang Tư Nguyệt gật đầu: “Vậy sư phụ của con đâu? Ta phải cảm ơn sư phụ con mới đúng.”

Lâm Hiểu Thanh cũng nghi ngờ: “Để con đi tìm ạ, vừa rồi sư phụ vẫn còn đang ở trong tiệm, sao bây giờ lại không có ở đây vậy?”

Trong lúc cậu bé tìm kiếm khắp nơi, Giang Tư Nguyệt mới từ tử đánh giá các bức tranh được treo ở trên tường, mỗi một bức tranh đều không có ngoại lệ… Đều là cậu ta.

Cậu ta xem kỹ từng bức tranh một, khi nhìn những bức tranh này, cậu ta vô cớ cảm thật khó chịu, trái tim như quặn thắt lại, buồn bã, vừa chua xót vừa đau đớn.

Cậu ta không biết mình bị làm sao, bởi khi nhìn thấy những bức vẽ này thì lập tức trở nên kỳ lạ, rõ ràng cậu ta đã từng được nhìn rất nhiều bức tranh, những bức vẽ này chẳng qua chỉ sinh động hơn chút mà thôi.

Mãi cho tới khi nhìn thấy một bức tranh cậu ta ngồi dưới bầu trời sao, hai tay chắp sau lưng và ngẩng đầu lên cười khẽ, trái tim của cậu ta bỗng khẽ rung động.

Khi nhìn kỹ hơn, trên bức vẽ được viết một câu thơ “Nhục thải diêu phân địa, phồn quang viễn xuyết thiên.”

Cậu ta nở nụ cười, giọng nói trong trẻo của thiếu niên như vẫn đang quanh quẩn bên tai, dường như cậu ta còn có thể nhìn rõ khung cảnh trời đêm đầy sao ngày đó.

“Giang Tư Nguyệt, phải không? Câu thơ này quả thực là cố ý tạo ra vì cảnh đẹp trước mặt, đẹp quá.”

“Ừm, đúng vậy, đèn đuốc nhân gian rực rỡ nhiều vô kê ngẩng đầu chỉ có sao đầy trời.”

“Đẹp! Đẹp thật đấy!”

......

Giang Tư Nguyệt ôm lấy trái tim của mình, nhìn bức tranh ở trước mặt, đôi mắt cậu ta dần trở nên đỏ hoe.

Cơ thể khẽ run lên, cậu ta cố gắng dựa vào vách tường, A Tẫn? Đây là trùng hợp thôi sao?

DTV

Nhưng mà… Trước kia chàng không vẽ ta đẹp đến như thế, chữ viết cũng khác của chàng.

A Tẫn…

Nhưng A Tẫn đã…

Cậu ta nhớ tới lần đầu tiên mình thấy nấm mồ nhỏ bé rách nát kia, lại nghĩ đến lăng tẩm chẳng khác gì một cung điện nhỏ ở kinh thành, cậu ta không thể không thừa nhận hiện tại, những gì mình nhìn thấy chẳng qua chỉ là giấc mơ hão huyền của mình.

Tất cả mọi suy đoán đều là… Vô ích.

Lâm Hiểu Thanh tìm một vòng cũng không tìm được sư phụ của mình, cậu bé đành phải từ bỏ việc tìm người.

Trở lại tiệm, cậu bé thấy Giang Tư Nguyệt đứng trước một bức tranh với đôi mắt đỏ hoe thì lão tức giật mình hét lên.

“A Nguyệt cữu cữu, cữu sao vậy? Sao cữu lại nhìn bức tranh khóc, nếu… Nếu bị sư phụ con biết được, chắc chắn sư phụ sẽ không vui đâu.”

Giang Tư Nguyệt mở to mắt, cậu ta quay lại nhìn cậu bé, trên mặt tràn đầy sự lo lắng.

Loading...