Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 413

Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:57:36
Lượt xem: 6

Thậm chí còn có người muốn mua một bức tranh chân dung ở đây với vạn lượng bạc trắng, nhưng cũng chỉ có thể trở về với vẻ mặt thất vọng.

Thời gian dần trôi qua, tất cả mọi người đều biết quy tắc của họa trai Ngưỡng Nguyệt, có thể mua được tranh sơn thủy nhưng lại chỉ có thể thưởng thức tranh nhân vật.

Mà lão bản của họa trai Ngưỡng Nguyệt chính là một người kỳ lạ, cả ngày chỉ mặc y phục màu đen, chưa từng có ai nhìn thấy diện mạo của cậu ấy.

Mọi người chỉ có thể nhìn ra dáng vóc cực kỳ gầy gò của cậu ấy qua y phục và giọng nói, có lẽ là một nam nhân khoảng hai mươi mấy tuổi.

Bởi vì họa trai của cậu ấy rất nổi tiếng nên cho dù không biết tướng mạo của cậu thì vẫn có rất nhiều bà mối tranh nhau tới cửa làm mai.

Nhưng tất cả đều bị từ chối không ngoài dự tính.

Lâm Hiểu Thanh nở nụ cười, mặc dù sư phụ của cậu bé hơi kỳ lạ và thần bí, ngay cả cậu bé cũng chưa từng được nhìn thấy tướng mạo của sư phụ bao giờ, nhưng sư phụ là người rất tốt, luôn cẩn thận dạy bảo cậu bé.

Cậu bé nghĩ nếu mình nói cho sư phụ biết chuyện mình quen Tư Nguyệt công tử và có thể để sư phụ gặp cữu ấy, chắc hẳn sư phụ sẽ rất vui nhỉ?

Nghĩ tới dây, cậu bé không khỏi đi nhanh hơn, hôm nay Tần gia gia và Tần nãi nãicố ý gọi cậu bé, Lâm Tử Hành và Tiểu Bảo tới nhà họ ăn cơm.

Cậu bé kiếm môi, mãi hai người Tần gia gia và Tần nãi nãi mới về đây một lần mà đã gọi mình tới ăn cơm, hai người họ thật sự rất tốt, đáng tiếc Đoàn Đoàn ca lại không về cùng.

Đi tới nhà họ Tần, Tần phụ Tần mẫu, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ đã chuẩn bị xong một bàn đồ ăn lớn, sau đó cậu bé lập tức nhìn thấy Lâm Tử Hành và Tiểu Bảo đang cầm xương sườn gặm rất ngon lành.

“Trời! Sao hai người các ngươi tới sớm vậy?”

“Tần gì gia, Tần nãi nãi! Cả Giang gia gia, Giang nãi nãi, sao mọi người cũng mặc kệ bọn họ vậy, con còn chưa tới mà bọn họ đã ăn rồi.”

Lý Tam Nương gắp cho cậu bé một miếng xương sườn lớn: “Nào Tiểu Bao Tử, con mau tới đây ăn thử đi, đây là món con thích nhất đó!”

Tần mẫu vội vàng xới cơm cho ba thiếu niên: “Lúc nào các con cũng có thể tới kinh thành tìm mấy đứa Đoàn Đoàn chơi.”

Tiểu Bảo lắm điều mút ngón tay: “Tần nãi nãi, bây giờ chắc chắn Đoàn Đoàn ca sẽ là trạng nguyên, không thể chạy đi đâu được! Đợi đến lúc đó, chúng con sẽ tới kinh thành ăn mừng với huynh ấy một bữa!”

“Được được được, cứ để thằng bé, Cẩu Đản và Nhị Oa dẫn các con đi chơi đầu khắp nơi.”

Nói tới đây, Tần phụ không nhịn được mà nói: “Nhưng mà các con cũng đừng quá hy vọng, kinh thành kia không tốt bằng huyện Khúc Phong của chúng ta đâu, nơi này của chúng ta rất tốt, ví dụ như hồ Lâm Giang này, chơi ở đó vui biết bao! Nhưng kinh đô lại không có những thứ này!”

Lâm Tử Hành gật đầu: “Cũng đúng, nhưng mà bây giờ con còn không có thời gian để đi chơi, cha con lúc nào cũng bảo con phải học kinh doanh, con khổ quá mà!”

Tiểu Bảo đồng tình: “Đúng đúng đúng, cha nương con cũng vậy! Hai người họ thấy Cẩu Đản ca tới kinh thành tự kinh doanh thì cũng muốn giao cửa tiệm trong nhà cho con quản lý, mà con lại không muốn lắm.”

Lâm Hiểu Thanh cầm lấy một miếng xương sườn, cậu bé cười nói: “Cũng may con tốt hơn nhiều, nương mặc kệ con muốn làm gì thì làm, nương cũng rất ủng hộ việc con học vẽ, hơn nữa… Hơn nữa sư phụ dạy con cũng rất tốt! Sư phụ luôn nghiêm túc dạy con học đó.”

“Sư phụ của con? Là ai vậy?” Lý Tam Nương không khỏi đặt câu hỏi.

Tiểu Bảo thấy vậy bé đang gặm xương sườn, vì vậy đã lên tiếng nói: “Giang nãi nãi, sư phụ của Hiểu Thanh ca rất bí ẩn! Nhưng chắc hẳn mọi người đều biết người đó! Đó là… Đó là lão bản của họa trai Ngưỡng Nguyệt, người đó là một người rất nổi tiếng ở trong huyện Khúc Phong của chúng ta! Hơn nữa chỉ vẽ mỗi chân dung của Tư Nguyệt cữu cữu và tranh sơn thủy!”

Lâm Tử Hành phụ họa nói: “Đúng vậy, người đó vẽ rất tốt, có biết bao người trả nhiều tiền muốn mua nhưng người đó luôn không bằng lòng bán tranh.”

Lúc này, Giang Tư Nguyệt đi từ bên ngoài vào.

Lý Tám Nương thấy cậu ta vào thì vội vàng nói: “A Nguyệt, con đi đâu vậy? Nương tưởng rằng có sẽ ăn ngoài luôn chứ. Nào, mau vào ăn cơm đi!”

Giang Tư Nguyệt thấy mấy người Lâm Hiểu Thanh ở đây thì mỉm cười với họ: “Đã lâu không gặp các con, hình như cái hơn chút rồi này!”

“A Nguyệt cữu cữu, cữu về rồi ạ!”

“A Nguyệt cữu cữu , cữu mau ngồi xuống cạnh con đi ạ!” Lân Hiểu Thanh nhanh nhẹn gọi cậu ta.

Từ nhỏ, thằng bé này đã thích lẽo đẽo đi với Giang Tư Nguyệt , bây giờ đã lâu không gặp, cậu bé cảm thấy dường như A Nguyệt cữu cữu càng tuấn tú hơn, nhưng mà hình như lại gầy đi rất nhiều.

Giang Tư Nguyệt mỉm cười ngồi cạnh cậu bé.

Nhưng Giang Hiền Vũ vừa nghe được đoạn mở đầu lại đang rất tò mò.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-413.html.]

“Hiểu Thanh, các con nói tiếp đi, nói về sư phụ của con đó.”

Lý Tam Nương trừng mắt nhìn ông ấy: “Ăn cơm không ngon hả?”

Giang Tư Nguyệt lại cảm thấy hơi tò mò: “Sư phụ gì vậy? Sư phụ của Hiểu Thanh sao?”

Lâm Hiểu Thanh gật đầu: “Đúng vậy, chúng con đang nói đến sư phụ kỳ lạ của con, chúng con chưa từng nhìn thấy dung mạo của sư phụ như thế nào.”

Cậu bé nuốt miếng thịt trong miệng xuống rồi nói tiếp: “Nhưng A Nguyệt cữu cữu à, mặc dù sư phụ con có vẻ kỳ lạ nhưng sư phụ chính là người hâm mộ của cữu đó, sư phụ cực kỳ cực kỳ thích cữu, sư phụ vẽ chân dung của cữu nhưng chưa từng bán bức nào hết!”

Giang Tư Nguyệt nhíu mày, cậu ta mỉm cười: “Chỉ cần hắn ta dạy con thật tốt là được rồi.”

Ăn cơm xong, Lâm Hiểu Thanh vui vẻ theo Giang Tư Nguyệt đi rửa bát.

Giang Tư Nguyệt nhìn cậu bé: “Hiểu Thanh, con mau đi chơi đi, hoặc là ra nói chuyện với mấy người Tần gia gia ấy, có cữu ở đây là được rồi.”

Lâm Hiểu Thanh lắc đầu: “Không được, sao con có thể để A Nguyệt cữu cữu rửa bát một mình được! Cữu cứ để con giúp đi ạ!”

Lâm Hiểu Thanh nhìn những người xung quanh, rồi lại nhìn bàn tay thon gầy của cậu ta, cậu bé không nhịn được mà nhíu mày: “A Nguyệt cữu cữu… Sao cữu lại gầy đi nhiều vậy?”

Giang Tư Nguyệt ngẩn người: “Không đâu, ta ăn nhiều lắm, có lẽ… Cao lên chứ không béo lên,”

Nói xong, hàng lông mi của cậu ta khẽ run lên.

“Vâng ạ.”

Lâm Hiểu Thanh thật sự không biết nên nói gì, vì vậy tùy tiện nói: “A Nguyệt cữu cữu, sư phụ con thật sự vẽ chân dung của cữu đó, rất sống động, khi nào cữu có thời gian thì có thể tới xem ạ.”

Giang Tư Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, cậu ta thản nhiên hỏi: “Họa trai tên gì?”

“Họa trai Ngưỡng Nguyệt!”

Lâm Hiểu Thanh nói xong thì lại nói tiếp: “Con nghĩ có lẽ là bởi sư phụ con rất thích cữu nên mới lấy cái tên này.”

Giang Tư Nguyệt ngẩn người: “Khi nào ta rảnh thì sẽ tới xem.”

Nói xong, cậu ta vừa rửa bát đã bắt đầu ngẩn người.

Hôm nay, Lâm Hiểu Thanh đã thấy cậu ta ngẩn người rất nhiều lần.

Cậu bé nghi ngờ nghĩ, chẳng lẽ cậu ta có tâm sự gì sao?

Cậu bé suy nghĩ một hồi lâu rồi do dự hỏi: “A Nguyệt cữu cữu, ừm… Đã tìm thấy Thời công tử chưa ạ?”

Nói tới chuyện này, thật ra cậu bé cũng từng nghe Cẩu Đản và Nhị Oa nhắc tới, nói người mà cậu ta thích đã biến mất, vẫn luôn không tìm thấy.

Mà Giang Tư Nguyệt đã lâu không về đây, lần này trở về, bên cạnh cậu ta không có bất cứ ai, vì vậy cậu bé cũng không rõ họ đã tìm được người chưa.

Giang Tư Nguyệt cười, cậu ta gật đầu: “Ừm, tìm được rồi.”

Lâm Hiểu Thanh vui mừng: “Vậy thì tốt quá!”

Trong lòng cậu bé thấp thỏm mất hồi lâu, nếu vẫn chưa tìm thấy người kia, chỉ sợ câu hỏi của mình lại khiến người khác nhớ tới chuyện đau lòng.

“Vậy tại sao A Nguyệt cữu cữu không dẫn người đó về cùng vậy? Chúng con rất muốn gặp người đó!”

Động tác rửa bát của Giang Tư Nguyệt dừng lại, qua một hồi lâu, Lâm Hiểu Thanh mới nghe thấy một giọng nói run rẩy: “Các con không gặp được, ta cũng… Không thể nhìn thấy chàng ấy nữa.”

DTV

Lâm Hiểu Thanh nghi ngờ hỏi: “Vì sao chứ?”

“Chàng ấy c.h.ế.t rồi.”

Giọng nói của cậu ta rất nhẹ nhàng nhưng lại hơi run, giọng nói tràn đầy sự cô đơn và buồn bã.

Loading...